Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 5: Bạn ngồi cùng bàn lạnh tình quá khó ở (5)




Editor: Sweetie Daisy (Ninh)

Trên đường đi hai người đều không nói chuyện với nhau, Thẩm Mặc Hiên vốn dĩ cũng không phải một người nói nhiều, nhưng Nhiễm Thất không giống với hắn, cô muốn hoàn thành nhiệm vụ, cho nên còn cần phải xoát độ hảo cảm trước mặt hắn. Huống chi ba sao được tăng lên ban nãy cho cô động lực rất lớn. Vì vậy —— trên đường đi, cô đều liều mạng tìm chủ đề, tỷ như ——

“Thẩm Mặc Hiên này, cậu biết tên của tớ không?”

“…”

“Tớ biết ngay là cậu không biết mà! Tớ tên là Nhiễm Thất, Phó Nhiễm Thất, Phó trong sư phó…”

“…”

“Rất khéo nha, tớ khi nãy đã hỏi giáo viên chủ nhiệm rồi, nhà chúng ta rõ ràng là cùng một hướng, hơn nữa, chúng ta lại ngồi cùng bàn, về sau mong cậu hãy chiếu cố nhiều hơn…”

“Ừ.”

Trên đường đi, Nhiễm Thất đều ríu rít nói chuyện với hắn, Thẩm Mặc Hiên thỉnh thoảng cũng sẽ trả lời lại. nói chung, bầu không khí vẫn có một sự hài hòa đến quỷ dị.

“Tớ về đến nhà rồi ——Ngày mai…Có thể cùng tớ đến trường không?

Thẩm Mặc Hiên không nói gì, vẫn trầm mặc, thái độ cự tuyệt rất rõ ràng.

Nhiễm Thất bất đắc dĩ, cô biết mình cũng không thể nóng vội, vì vậy liền nói: “Vậy được rồi, sau này tan học chúng ta có thể về nhà cùng nhau không?”

“Ừ.” Ngược lại lần này Thẩm Mặc Nhiên lại trả lời cô.

Nhiễm Thất vẫy vẫy tay với hắn, giọng nói mang theo sự vui sướng: “Thế quyết định như vậy nha! Không cho phép cậu đổi ý! Tớ vào nhà đây!” Không đợi hắn nói gì, cô trực tiếp mang theo sự vui sướng chạy vào nhà.

Điều kiện gia đình của Nhiễm Thất ở thế giới này rất giống với hiện thực, ba cô đi công tác quanh năm không thường về nhà. Vì vậy, chỉ còn mẹ của cô ở nhà, một thân một mình nuôi dưỡng cô lớn lên, cũng đối với đứa con duy nhất này thập phần sủng nịch. Bằng không, Nhiễm Thất còn muốn nhân tiện đây xử lí luôn chuyện gia đình, phiền toái đã đủ nhiều rồi, Nhiễm Thất cũng chẳng hy vọng sẽ có thêm mấy cái lực cản.

Vừa về tới nhà, cô liền nhìn thấy mẹ của mình từ trong phòng bếp đi ra: “Thất Thất con về rồi! Đói bụng rồi phải không! Cơm lập tức có ngay đây.” Sau đó bà lại tiến vào phòng bếp tiếp tục làm đồ ăn, toàn bộ quá trình cũng không hỏi Nhiễm Thất vì sao lại về muộn như vậy.

Mặc dù nội dung cốt truyện đã viết rằng, cô có một gia đình rất hòa thuận vui vẻ, nhưng cụ thể như thế nào thì thật khó mà nói. Vì không muốn bị lộ tẩy, Nhiễm Thất cởi áo ngoài, cô thay giày, để túi xách xuống, đi vào phòng bếp.

Trong phòng bếp, mẹ cô đang chuẩn bị đem đồ ăn đã rửa sạch cho vào nồi, dầu ăn trong nồi đã sôi đến mức bắn lên, nhìn qua thập phần nguy hiểm! Bà nhìn thấy Nhiễm Thất đi vào liền cau mày, vội vàng nói với cô: “Con gái mới lớn vào đây để làm gì! Coi chừng dầu ăn bắn trúng bây giờ! Ở đây khói bụi cùng dầu mỡ rất nhiều, con mau đi ra đi!”

Người phụ nữ trước mặt này, làn da vàng như nến, thậm chí trên mặt còn có đồi mồi rất nhiều, trên đầu đã có những sợi tóc trắng rất rõ ràng, nếp nhăn trên mặt cũng nói rõ bà đã không còn trẻ tuổi nữa. Lưng hơi gù, đuôi lông mày mang theo sự mỏi mệt, năm tháng cùng cuộc sống sinh hoạt gian khổ đã để lại quá nhiều dấu vết cho bà.

Nội tâm Nhiễm Thất chẳng biết làm sao lại có chút xúc động, cô biết rõ trên người mình hiện tại đang mặc quần áo xa xỉ. Hơn nữa, đôi tay trắng nõn non mịn kia, những thứ này…đủ để chứng minh Nhiễm Thất ở thế giới này sinh hoạt như thế nào.

Tình yêu của người mẹ này không oanh oanh liệt liệt, nhưng lại thể hiện qua những loại chuyện nhỏ nhặt nhất này. Theo ký thuyết mà nói, gia đình nghèo khó thì con cái cần phải đi làm thêm nữa…, nhưng cái gia đình này dường như không như vậy, mặc dù nghèo khó, lại mang hết thảy những gì tốt nhất cho cô con gái này, nuôi dưỡng cô thành một nàng công chúa chân chính.

Đã từng, cô cũng đã từng có được một người mẹ yêu thương mình như vậy…

Không biết có phải là do xúc cảnh sinh tình hay không, nội tâm của Nhiễm Thất bỗng dưng ngập tràn sự bi ai, cô dốc sức liều mạng mà trừng mắt, mang nước mắt sắp chảy ra nén lại. Cô không suy nghĩ một chút nào, bước nhanh về phía trước, ôm lấy eo bà, giọng nói run run: “Mẹ à, con cũng muốn học nấu ăn cùng với mẹ…”

Con biết nấu ăn rồi, có phải mẹ sẽ không mệt nhọc như vậy nữa?

Con biết nấu ăn rồi, mẹ sẽ có thể dừng lại mà nghỉ ngơi một chút?

Con biết nấu ăn rồi, mẹ có phải sẽ…có thể đối xử với bản thân của chính mình tốt hơn một chút không?

- --------------------------------

Huhu muốn khóc:((