Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 48: Bạn ngồi cùng bàn lạnh tình quá khó ở (48)




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

Sau khi ăn xong, Trình Thấm trực tiếp trở về phòng, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ!

Mà Trình Việt bởi vì công ty có một số việc, sau khi cơm nước xong, cũng vội vàng gấp gáp mà chạy đến công ty.

Còn lại Nhiễm Thất và Thẩm Mặc Hiên thì bị Triệu Lôi Kỳ cứng rắn kéo đến ghế sa lon nói chuyện phiếm.

Ngay từ đầu Nhiễm Thất đã biết rõ, Triệu Lôi Kỳ người này ở chung cũng không tốt, bà bẩm sinh có khí quý tộc tự phụ xa cách, đối đã với người khác, bà có thể bảo trì lễ nghi cơ bản, nhưng tuyệt đối sẽ không thân cận!

Nhưng vì để cho con trai ở lại, bà lại một mực thân cận với cô, tiếp nhận cô. Mặc dù biết Triệu phu nhân thân cận với cô có khả năng là giả dối, chẳng qua liếc mắt nhìn con trai là nhiều, nhưng cô cam tâm tình nguyện bị lợi dụng!

Không thể không nói, bà thật sự là một người mẹ tốt.

Vì để cho bọn họ có chút thời gian tăng tiến tình mẫu tử, hơn nữa cô ở lại đây là có mục đích, thật vất vả mới có cơ hội này, cô tự nhiên sẽ không bỏ qua!

Cô ngắt tay Thẩm Mặc Hiên, nhìn về phía Trình phu nhân, vẻ mặt áy náy: "Bác gái, cháu muốn lên xem chị!" Sau đó không đợi Thẩm Mặc Hiên phản đối, nói với hắn: "Anh trò chuyện với bác gái đi!"

Tiếp đó, cô bội vàng đứng dậy rời đi.

Nhìn cô chủ động rời đi, ánh mắt của Triệu Lôi Kỳ hiện lên sự khen ngợi, thật là một đứa nhỏ tri kỷ!

Vốn dĩ Thẩm Mặc Hiên còn định giữ cô lại nói cái gì đó, lại bị Triệu Lôi Kỳ một bên khuyên nhủ: "Sẽ không như vậy chứ, đâu phải có con gái nhỏ ở đây mới có thể nói chuyện, con nói chuyện với mẹ!"

Cửa phòng của Trình Thấm không khóa, Nhiễm Thất mở ra, nhìn thấy cô ta nằm lỳ trên giường chơi điện thoại, dường như đang trò chuyện với người nào đó!

Thấy cô đi vào, cô ta lập tức bỏ điện thoại di động xuống, nhíu mày, trên mặt không vui, ngữ khí bén nhọn: "Cô vào đây làm gì! Đây cũng không phải là phòng của cô!"

Nhiễm Thất đóng cửa phòng lại, cũng không trả lời cô ta, mà cứ như vậy yên lặng nhìn cô ta.

Cô ta nhìn vào ánh mắt hiện lên đầy sự lạnh nhạt cực hạn của cô, không giống với khí chất ôn hòa thường ngày, cô hiện giờ dường như mới thật sự là cô, hờ hững lạnh như băng, giống như một vị Nữ Đế cao cao tại thượng, quyết đoán giết chóc, nhìn thấu sinh tử.Trong mắt không có một tia sinh khí, lại làm cho người khác rét thấu xương mà phát lạnh: "Trình Thấm, qua nhiều năm như vậy, cô có áy náy không?"

Trình Thấm vốn là bị ánh mắt lạnh như băng kia của cô dọa cho ngây người, một hồi lâu mới kịp phản ứng, lắp bắp nói: "Tôi, tôi không biết cô đang nói cái gì, nếu như cô không đi ra ngoài, tôi sẽ tìm người đuổi cô đi ra ngoài! Đừng, đừng tưởng rằng có mẹ của tôi làm chỗ dựa, thì cho rằng tôi không dám bắt cô sao!"

Nhiễm Thất giống như đắm chìm trong thế giới của mình, không có trả lời cô ta, đôi mắt u ám lạnh như băng nhìn về phía cô ta: "Cô có nghĩ tới hay không, cậu ấy vốn nên có cuộc sống giống như cô, cẩm y ngọc thực, cao cao tại thượng."

Có lẽ là vì chột dạ, Trình Thấm không biết là nghĩ tới cái gì, hơi thở có chút thiếu hụt, gầm nhẹ với cô: "Cô đang nói cái gì vậy! Một câu tôi cũng nghe không hiểu! Nhanh cút ra ngoài!"

"Cô hiểu, chỉ là cô không muốn hiểu! Mười tám năm trước rốt cuộc là ai sai? Chắc hẳn cô so với ai khác đều rõ ràng nhất!"

Những lời này không biết đã đụng trúng cái dây cung nào của Trình Thấm, trong lúc đó tràng cảnh nửa đêm nằm mơ xuất hiện trong đầu của cô ta, hình ảnh kia có chết cô ta cũng không quên được!

Cô ta mạnh mẽ từ trên giường nhảy xuống, thân thể lại đang không ngừng phát run, cô ta cố gắng khắc chế tâm tình của mình lại: "Tôi nghe không hiểu cô đang nói cái gì cả!"

Nhiễm Thất đi lên vài bước, cười lạnh: "Tôi có nói lung tung hay không, chính cô là người hiểu rõ nhất! Chính là cô hại cậu ấy!" Cô chuyển lời: "Tôi rất ngạc nhiên đó, buổi tối cô không gặp ác mộng sao? Mơ thấy..."

"Cô câm miệng lại!" Cô ta điên loạn kêu to, ngực phập phồng không ổn định, sau đó trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, lắc đầu, lẩm bẩm thì thào: "Không phải tôi, không phải tôi...Cô nói lung tung! Cô đang nói lung tung!"

Sau đó, trong lúc cô ta lơ đãng nhìn thấy cửa đang đóng chặt, bởi vì vừa vặn bị Nhiễm Thất che chắn, cô ta cũng không có nhìn thấy cửa đang đóng. Vì vậy, cho dù cô ta có hoảng hốt cũng không dám nói cái gì, chỉ sợ bị người khác nghe thấy. Chỉ có thể mạnh mẽ làm cho cô ta cút ra ngoài! Nhưng mà hiện tại...Cô ta tiến lên phía trước vài bước, mà cửa lại đang đóng...