Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Nhưng...Đợi cô đi rồi, hắn nên làm cái gì bây giờ?
Là phóng túng bản thân hay vẫn là lý trí rời bỏ hắn?
Chẳng qua hiện tại, rời đi dường như cũng trở thành một chuyện tương đối khó khăn.
Nhiễm Thất nghĩ không ra manh mối, buồn ngủ dần dần đánh úp lại, cô lại chậm rãi dựa đầu vào gối mà ngủ.
Thời gian dần qua, hô hấp cũng trở nên kéo dài đều đều. Chàng trai bên cạnh lại đột nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía cô, đáy mắt trong sạch, sắc nhọn, một chút cũng không giống một người vừa tỉnh ngủ.
Hoặc là nói, từ lúc hắn vừa tỉnh lại, hắn đã một mực không có ngủ nữa.
Ánh mắt của hắn nặng nề mà nhìn cô, đáy mắt muôn vàn suy nghĩ, lại thủy chung không biết nên nắm bắt cô như thế nào.
Hắn một mực đều không thể nhìn rõ nội tâm của cô đến cùng là đang lo lắng cái gì. Có đôi khi lại lạnh lùng đủ để đâm người khác mình đầy thương tích, nhưng có đôi khi lại vô tình toát ra sự ôn nhu lại khiến cho người khác sụp đổ hết thảy.
Cái loại ôn nhu này, sẽ khiến cho tôi nghĩ rằng em yêu tôi đấy.
Cho nên, em thích tôi đấy sao?
Đầu ngón tay từ trước đến nay đều lạnh lẽo, lúc này lại mang theo một chút ấm áp, chậm rãi sờ nhẹ lên môi cô, sau đó chậm chạp nhẹ nhàng mà phác họa lên cánh môi của cô, vẽ từng chút một, đặc biệt chăm chú.
Vậy bây giờ em còn thích Tần Hạo không?
Sẽ muốn trở về sao?
Nhưng mặc kệ là như thế nào, tôi cũng sẽ không cho em rời khỏi tôi, chúng ta cứ dây dưa như vậy đến chết có tốt không?
Hắn nhìn bộ dạng ngủ say của cô, đáy mắt xẹt qua một tia không rõ. Cuối cùng, hắn đặt một nụ hôn lên trán cô, vô cùng thành kính.
Không nói lời nào, tôi đây coi như em đã đáp ứng. (Ninh::v vãi bùi)
...
Nhiễm Thất mở mắt ra, đã nhìn thấy Thẩm Mặc Hiên đang đứng đối diện soi gương mặc quần áo, xem cái dạng kia của hắn hẳn là lát nữa muốn đi ra ngoài. Vì vậy, cô vội vàng nói: "Tớ cũng muốn đi ra ngoài, tớ không muốn ở chỗ này."
Cô ở đây đã nghẹn đến hỏng rồi, ngoại trừ ở cùng với hắn một hồi. Vả lại, cô còn có một chuyện vô cùng quan trọng muốn làm.
Nhưng điều kiện tiên quyết là, hắn có thể cho cô đi ra ngoài.
Bất quá, hắn có thể cho rằng cô đang muốn chạy trốn hay không?
Vì để cho giọng nói của mình không có nhiều cương quyết, cô mang theo sự cẩn thận từng li từng tí hỏi lại một câu: "Được không?"
Thẩm Mặc Hiên cũng không có trả lời, mà như cũ không nhanh không chậm, từng chút từng chút một chậm rãi cài đến chiếc cúc áo sơ mi cao nhất.
Lúc Nhiễm Thất cho rằng hắn sẽ trực tiếp không trả lời, thời điểm đang muốn nói gì đó cho biết bản thân không có ý định chạy trốn, một giây sau, lại nghe hắn trả lời một chữ được.
Sau khi nói xong, thần sắc hắn không thay đổi, nhưng đột nhiên trong đôi mắt rũ xuống lại hiện lên một tia không rõ.
"..."
Hạnh phúc đến quá đột ngột, trong khoảng thời gian ngắn, cô đúng thật không biết nên phản ứng như thế nào.
Không đợi cô kịp phản ứng, lúc sau đã thấy Thẩm Mặc Hiên quần áo tử tế, đi lại ngăn tủ cầm một bộ quần áo, đồng thời còn cầm đồ lót...Đi tới trước mặt cô.
Quần áo nữ?
Con ngươi của cô hơi co lại, quần áo của ai? Tại sao lại xuất hiện trong ngăn tủ của hắn?
Mà còn là những đồ vật riêng tư...Hơn nữa nhìn bộ dạng kia của hắn, hình như...Thấy nhưng không thể trách.
Thẩm Mặc Hiên nhìn vẻ mặt kháng cự của cô, biết đại khái là cô hiểu sai: "Đây là đồ tối hôm qua tôi mua cho em, không có người nào mặc vào!"
"..." Nhiễm Thất không nói gì, nhận lấy, biểu hiện lạnh nhạt. Nhưng trên thực tế, nội tâm đã suy nghĩ ra mấy trăm loại nghi hoặc cùng khả năng.
Chẳng lẽ hôm nay hắn vốn định mang cô ra ngoài?
Bằng không thì những vật này sao lại chuẩn bị đầy đủ hết như thế này?
Hay là nói, cái này chỉ vì cô đến đây không có quần áo thay đổi nên cố ý mua cho cô sao?
Nhưng thời điểm trước mắt không phải lúc nghĩ về cái này, bất kể là loại nào, chỉ cần không phải là quần áo của nữ nhân khác là được!
Nhiễm Thất thay quần áo thật tốt rồi đi theo hắn ra cửa, lúc ngồi trên xe, cô vẫn còn cảm nhận được cái loại xúc động của tội phạm trong tù giam được cho phép ra ngoài hít thở không khí.
Cảm giác nhìn thấy ánh sáng mặt trời thật là tốt!
Đây là một tòa biệt thự thuộc về một mình Thẩm Mặc Hiên, biệt thự không lớn, nhưng lại đặc biệt tinh xảo, ở một vùng ngoại ô, ít ai lui tới...Rất thích hợp để giết người diệt khẩu...