Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!

Chương 107: Đại gian thần mưu đoạt trưởng công chúa (47)




Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)

“Quân thượng, Đế hậu...Đế hậu thân thể hư tổn, vốn dĩ hoài thai đã là việc cực kỳ khó khăn. Hiện giờ lại ngẫu nhiên có thai, cái...thai nhi trong bụng sợ là giữ...Giữ không nổi...” Ngoài cửa cung điện, ngự y run run rẩy rẩy nói ra những lời này với Bùi Đình. Cuối cùng hắn cắn răng một cái, dứt khoát nói một hơi: "Mà...Dù Đế hậu thân thể quá yếu, nhưng hiện giờ thai nhi trong bụng bất quá chỉ hơn một tháng thôi, nếu như lúc này bỏ thai nhi trong bụng, thân thể Đế hậu sẽ so với sinh non tự nhiên ít bị thương tổn hơn...”

Sau khi ông ta nói xong, lập tức quỳ trên mặt đất xin tha, sợ Bùi Đình không cao hứng sẽ giận chó đánh mèo: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!”

“Trẫm đã biết...Đứng lên đi! Trước tiên lui xuống bốc cho nàng ấy ít thuốc điều dưỡng thân thể. Việc này trẫm sẽ suy nghĩ lại.” Bùi Đình vô lực mà nói với ông ta, ngữ khí lại hết sức trầm trọng.

“Vâng!”

Sau khi ngự y lui ra, Bùi Đình đứng nguyên tại chỗ có chút thất thố. Ánh mắt luôn luôn trầm ổn giờ phút này lại mang theo một tia hoảng loạn, rõ ràng khí hậu vô cùng thoải mái ấm áp, hắn lại cảm thấy bản thân như bị đặt trong hầm băng!

Hắn luôn luôn biết tình trạng thân thể của Thất Thất, hắn sớm đã chuẩn bị tốt việc cả đời không có con. Nhưng có vấn đề gì chứ, hắn chỉ cần có cô.

Hắn không biết sau mỗi lần làm chuyện giường chiếu, hắn đều sẽ dùng nội lực vì cô mà điều trị thân thể. Thân thể có chút chuyển biến tốt đẹp, thế cho nên hiện giờ có thai.

Nhưng chung quy mà nói, hiện giờ tình trạng thân thể của cô vẫn chưa thích hợp mang thai một đứa bé. Theo như lời ngự y ban nãy, lúc này nếu không đem đứa trẻ trong bụng bỏ đi. Về sau nếu thời gian càng lâu, thai nhi lớn hơn nữa, thương tổn đối với cơ thể của cô khi sinh non sợ là khó có thể đoán được, nhưng hắn nên nói với cô như thế nào đây?

Thất Thất tuy rằng bề ngoài thập phần đạm mạc, nhưng nội tâm lại mềm mại hơn so với bất kỳ ai, nếu như đứa nhỏ này không thể giữ được...Hắn không biết cô có thể tiếp thu hay không!

Bùi Đình còn chưa suy nghĩ thấu đáo, cánh cửa đột nhiên bị mở ra. Bùi Đình quay đầu lại, liền nhìn thấy vẻ mặt trắng bệch của Nhiễm Thất. Cô đứng ở một bên, trên mặt mang theo một tia đau thương, dường như đã nghe được hết thảy.

Ngay từ đầu, thời điểm Nhiễm Thất biết mang thai, cả người đều ngơ ngẩn. Cô đương nhiên biết tình trạng thân thể của mình. Cô còn ảo tưởng rằng, có phải thân thể của mình đã bắt đầu chậm rãi tốt hơn hay không, hiện tại còn có thể mang thai, có thể sẽ sống lâu hơn một chút đúng chứ?

Cô không hiểu chuyện tình cảm, cũng không biết bản thân có thật sự thích hắn hay không, nhưng hiện tại cô muốn cho hắn hết thảy, bao gồm cả hài tử...

Như vậy giang sơn xã tắc Yến Quốc, sẽ có người kế nghiệp.

Nhưng...

Bây giờ kết quả lại chỉ là một giấc mộng.

“Thất Thất...” Bùi Đình nhìn cô có chút hoảng loạn, hắn đi đến trước mặt cô: “Sao lại không lên giường nằm?”

Nhiễm Thất không đáp lời, chẳng qua sắc mặt lại trắng bệch, ngơ ngẩn nhìn hắn, lẩm bẩm nói: “Ta nghe...Ta đã nghe...Hài tử...Không thể giữ được phải không?”

Nhiễm Thất rất hy vọng hắn nói không phải, rất hy vọng những gì cô vừa mới nghe chỉ là ảo giác, tuy rằng cô sớm đã nghe rõ ràng, nhưng trong lòng vẫn thủy chung ôm một tia may mắn.

Bùi Đình mấp máy môi, cũng không trả lời cô, chỉ thấp giọng nói: “Hài tử về sau sẽ có...Hiện tại trước tiên điều dưỡng thân thể thật tốt...Chúng ta về sau sẽ có...”

Nhiễm Thất nhắm mắt, lần đầu tiên trịnh trọng như vậy mà gọi tên của hắn: “Bùi Đình...Ta muốn thử xem, ta muốn sinh ra đứa nhỏ này. Không cần...Bỏ nó đâu, ta cầu xin ngươi...”

“Nhưng mà thân thể của nàng...” Bùi Đình nhíu mi, vẻ mặt đau lòng, hắn cũng không muốn đáp ứng, nhưng nhìn cô như vậy lại không đành lòng cự tuyệt cô. Chẳng qua hắn không dám lấy tính mạng Thất Thất của hắn ra nói giỡn!

Hài tử vẫn có thể có...Thất Thất không còn nữa...thì...Cái gì cũng không còn nữa.

Nhiễm Thất cúi mặt, lắc đầu nói: “Thật sự không có việc gì...Ta cảm giác thân thể so với trước kia tốt hơn rất nhiều, khẳng định có thể...”