Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Đã nhiều ngày khi Bùi Đình thượng triều, Nhiễm Thất có thể hoàn toàn được thanh tĩnh đọc sách.
Nhưng mà, cảm giác thanh tĩnh này cũng chẳng duy trì bao lâu.
Một ngày nọ, Nhiễm Thất đang dựa trên giường đọc sách giết thời gian. Đang đọc đến hăng say thì mỗ nam nhân nào đó liền nổi giận đùng đùng mà đi vào. Khi nhìn cô, vẻ mặt mang theo sự ủy khuất mà lên án: "Mấy tên đại thần kia đối với cô một chút cũng không cung kính! Cô nói cái gì bọn họ liền phản đối cái đó, cô rất khổ sở nên rời đi rồi..."
Nhiễm Thất rất bình tĩnh mà không trả lời, đến cả một ánh mắt cũng không cho hắn, thậm chí còn đưa tay lật sách qua trang khác.
Lời hắn nói một chữ cô đều không tin. Lòng dạ hắn đen như vậy... Ai có thể khi dễ hắn chứ?
Thấy cô không trả lời, cũng không nhìn hắn, Bùi Đình cảm thấy càng khổ sở. Vẻ mặt hắn đau thương, lập tức đi qua nằm lên giường, đồng thời đem đầu dựa lên đùi cô, ôm eo cô, lẩm bẩm nói: "Nương tử, ngay cả nàng cũng khi dễ ta..."
Hắn lại đột nhiên đem đầu dựa lên đùi cô, Nhiễm Thất sợ đến mức sách trên tay cũng không đọc. Cô buông sách ra, đẩy đầu hắn: "Muốn nghỉ ngơi thì đi lên giường."
"Vi phu rất khổ sở...Nương tử không an ủi ta thì thôi đi, vì sao đến cả nhìn cũng không nhìn ta?" Bùi Đình rầu rĩ mà nói, nhưng lực độ trên tay lại không giảm chút nào.
Nhiễm Thất có chút bất đắc dĩ...Đây là hoàng đế sao?
Nhiễm Thất không ngừng cảm thấy bất đắc dĩ, Công Nhất vẫn luôn đi theo Bùi Đình âm thầm bảo hộ hắn cũng cảm thấy sâu sắc bất đắc dĩ, lúc này y đang ở ngoài cửa giải thích chi Công Lục.
Sáng nay, Công Nhất ở trên triều âm thầm bảo hộ Bùi Đình, y nhìn thấy một cảnh tượng, chính là --
Bùi Đình vẻ mặt bất mãn nhìn các đại thần, lạnh lùng mà nói: "Hữu sự bẩm báo, vô sự bãi triều!"
Nói xong, không đợi bọn họ bẩm báo, xoay người đã muốn chạy!
Sau ngày đại hôn, quân vương thế nhưng ba ngày không thượng triều. Người nào đó sau khi thưởng thức tư vị bên trong, đã không còn muốn thượng triều sớm nữa. Thế nhưng, sau đó hắn đã bị những triều thần kia quy vào việc không hợp tổ chế, có triều thần lấy chết bức ép, thậm chí còn thỉnh Thái Thượng Hoàng ra, người nào đó mới không tình không nguyện mà lâm triều.
Nhưng, sau mỗi lần lâm triều sẽ xuất hiện một màn này.
Sáng nay, Bùi Đình bị Nhiễm Thất làm tức giận, bất quá cũng bởi vì Nhiễm Thất quá cứng rắn, không muốn cho hắn hôn, người nào đó liền đen mặt lâm triều.
"Bệ hạ, từ trước đến nay có quy định, lâm triều ít nhất cũng cần đến một canh giờ, lúc này chỉ mới có nửa canh giờ, bệ hạ trăm triệu không thể rời đi trước!" Một vị triều thần mắt thấy Bùi Đình muốn đi, cũng bất chấp mọi thứ, trực tiếp từ trong đám người đi ra, quỳ trên mặt đất gắt gao khuyên nhủ.
Những triều thần khác thấy thế cũng sôi nổi quỳ xuống, nói: "Bệ hạ trăm triệu không thể..."
Bùi Đình dừng lại, xoay người cười khẩy: "Nếu cô nhớ không lầm, mấy ngày trước, có truyền ra tin đồn Thừa tướng sủng thiếp diệt thê. Thân là tướng quân một quốc gia, đến cả việc nội trạch cũng xử lý không thỏa đáng, cô đang suy nghĩ có nên đổi người khác đảm đương hay không!"
Thừa tướng chính là người đầu tiên đứng ra khuyên can. Nghe được lời này, ông ta thiếu chút nữa quỳ cũng quỳ không nổi, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Ông ta vốn tưởng rằng liều chết khuyên can, sẽ làm bệ hạ nhìn ông ta với con mắt khác, cảm thấy ông ta là trung thần. Nhưng hiện tại xem ra, bệ hạ lại đang bất mãn?
Lúc này trong lòng ông ta, một bước ám đạo này thật sự là đi nhầm rồi. Bùi Đình lại lên tiếng, ngữ khí vẫn lạnh lùng như cũ, làm lòng người phát lạnh: "Còn có Lý thượng thư, lần trước ở Củng Bắc xảy ra ngập lụt, cô giao chuyện này ngươi, ngươi có không làm tốt không?"
Lý thượng thư run run rẩy rẩy mà trả lời: "Bệ hạ...Việc này sợ là có chút khó khăn...Hiện giờ..."
Bệ hạ giao phó, ông ta liền để kẻ dưới đi làm, ông ta chỉ nhớ bản thân vừa mới hỏi thủ hạ kết quả, nhưng hiện tại rốt cuộc là tình huống như thế nào, ông ta cũng không rõ ràng. Nhưng ông ta lại không thể bịa chuyện, nếu không đó chính là tội khi quân!