Trên vách núi
có tên U Vực, có 1 nhóm người đang đứng đó. U Vực là vực thẳm sâu không
thấy đáy, có người nói phía dưới đó là dòng nước chảy siết, có người lại bảo dưới đó là vách núi hiểm nguy, không một ai biết chính xác dưới đó
là gì trừ những người đã rơi xuống. Bên mép vực là một cô gái xinh đẹp
mặc một bộ kimono đen, tóc nâu xõa dài, tay cô cầm một cây kiếm nhật
đang đẫm máu mà chính bản thân cô gái ấy cũng đang bị thương tích đầy
người. Đối diện cô là một nhóm người mặc áo đen bao quanh 4 nam nhân và 1 nữ nhân. Nữ nhân mặc kimono màu hồng nhạt, tóc bới cao, trên gương mặt
thanh tú đang nở nụ cười ngạo mạn nhìn nữ nhân mặc kimono đen. 4 nam
nhân xung quanh cô ta thì đều mặc vest đen, vẻ mặt khinh thường nhìn cô
gái kia. Chợt một nam nhân cất tiếng
- Hoắc Lãnh Nguyệt Băng cô đã hết đường chạy rồi
- Hahaha.... Các người nghĩ là bắt tôi được sao? Mơ tưởng
Cô gái mặc kimono đen không ai khác là Hoắc Lãnh Nguyệt Băng, còn người
vừa lên tiếng là Khương Nhật Khải, cô gái kimono hồng nhạt là Trịnh Mỹ
Liên, còn lại là Âu Thiên Duệ, Dương Minh Triệt và Trần Chí Trung
- Trịnh Mỹ Liên cô sung sướng lắm đúng không? Nhìn tôi từ trên cao té
xuống vực sâu. Cô cứ cười đi, tôi là Queen mà cô quên rồi sao? Những
việc cô làm tôi đều biết và đã có người giữ những thứ đó thay tôi rồi.
Tôi chết cô cũng ngồi tù. Cô từ từ mà hưởng thụ đi
Cô cao ngạo
nhìn Trịnh Mỹ Liên đang dần tái mặt. Sợ sao? Vẫn còn ở phía sau nữa mà.
Quay sang nhìn Trần Chí Trung, cô cảm thấy cuộc đời mình đã nhuốm một
vết dơ
- Trần Chí Trung, Hoắc Lãnh Nguyệt Băng tôi duy chỉ có một sai lầm duy nhất là đã nhìn nhầm anh. Chỉ vì một phút mắt mờ mà tôi đã
khiến cuộc đời mình nhuốm một vệt đen dơ bẩn. Nếu có kiếp sau, tôi nhất
định sẽ khiến anh đau đớn tận cùng
Cô thề nếu có cơ hội làm lại,
cô nhất định trả thù. Nhìn về phía “anh họ đáng kính” của mình, cô chợt
thấy đau lòng thay cho mẹ mình
- Khương Nhật Khải, giờ phút này
tôi rất hận bản thân vì sao có chung một nửa dòng máu với anh. Nó khiến
tôi cảm thấy ghê tởm bản thân mình
- Cô nói gì?
Không tin vào những gì mình vừa nghe, Khương Nhật Khải quay sang nhìn cô. Còn cô thì ung dung đưa tay chỉ về Trịnh Mỹ Liên
- Cô ta không nói sao? À quên, cô ta làm sao dám nói là mình vốn không
phải em họ anh. Mẹ cô ta vốn họ Nguyễn mà, đâu phải họ Khương
Khương Nhật Khải khó khăn quay sang Trịnh Mỹ Liên mà hỏi
- Cô ta nói có phải sự thật không? Mẹ em tên gì?
- Em...em...
Tuyệt vọng bao trùm lấy anh, thì ra người bao lâu nay bên mình lại lừa dối mình. Hay thật!
- Cô nói đi, Hoắc Lãnh Nguyệt Băng
- Mẹ tôi tên Khương Mỹ Hoa. Nhưng hiện giờ tôi lại mong đây không phải là sự thật, bởi tôi chán ghét phải thừa nhận tôi và anh có một nửa dòng
máu giống nhau. “Anh họ đáng kính” của tôi, biết được mọi chuyện vào lúc này thì được gì? Biết không, tôi chán ghét anh lắm nhưng vì mẹ tôi nên
tôi nhịn. Bây giờ thì không cần nữa.
Bỗng “đoàng” một tiếng, một
viên đạn găm thẳng vào ngực cô, mà người đang cầm súng là Trịnh Mỹ Liên. Trừ Trần Chí Trung ra, ba nam nhân còn lại không ai tin vào mắt mình
hết. Đây là cô gái yếu đuối, không dám làm bị thương ai đây sao? Bây giờ cô ta đang cầm súng giết người, ánh mắt tràn ngập thù hận. Có lẽ... họ
đã lầm.
Từ phía xa, ba nam hai nữ nhanh chóng chạy đến bên cô. Hai nữ nhân ôm lấy cô mà khóc
- Nguyệt.... Nguyệt Nguyệt... bà sẽ không.... không sao đâu
- Ánh Nguyệt.... Mỹ Hy.... sống tốt... Anh hai... sống tốt... chăm sóc gia đình... giúp em...
- Nguyệt nhi, em sẽ không sao đâu. Ngoan, đừng nói nữa
- Em... xin lỗi... em... yêu... mọi người...
Nở một nụ cười thật dịu dàng, thật đẹp, cô từ từ nhắm mắt lại. Cô... đi
rồi... thật nhẹ nhàng... Cô đi trong đau đớn, đi trong lạnh lẽo và đi
trong vòng tay người thân. Khương Nhật Khải, Âu Thiên Duệ, Dương Minh
Triệt cảm thấy tim mình bị ai đó bóp chặt, đau đến nghẹt thở. Trong mơ
hồ họ nhận ra mình đã đánh mất một thứ rất quan trọng rồi, và thứ đó là
cô, Hoắc Lãnh Nguyệt Băng cô.
- Anh hai, cô ta Trịnh Mỹ Liên là
người chúng ta cần bắt. Mọi tội chứng của cô ta, em và Ánh Ánh đang giữ. Cô ta cần trả giá cho mọi việc. Và kể cả Trần Chí Trung.
Giọng
nói của Mỹ Hy đã trở nên băng lãnh từ lúc nào. Cô muốn họ phải trả giá
cho mọi chuyện. Và người có tội nặng nhất là Trịnh Mỹ Liên, chính cô ta
đã giết Nguyệt Nguyệt của cô. Ba tên nam nhân kia cô không muốn đụng
đến, họ sẽ phải tự mình sám hối. Thiên Hàn bế cô lên, từng bước từng
bước lướt qua đám người kia, anh chỉ buông một câu sau đó tiếp tục cất
bước đi
- Ngu ngốc, em gái tôi thua kém cô ta hay sao mà phải hãm hại cô ta? Mạng của em gái tôi, các người vĩnh viễn không thể trả
Phải, họ ngu ngốc. Mạng của cô, cho dù họ có chết trăm lần vạn lần cũng không đủ, đời này họ nợ cô rất nhiều, nếu có kiếp sau, họ nhất định bồi tội
với cô