Edit: Luoicon27
Nữ nhân trên người một chút lại một chút hoạt động, thong thả mà mê người, nơi nào đó ướt nộn gắt gao bao bọc lấy hắn, co chặt đè ép, khoái cảm từng chút từng chút dâng lên, kích thích làm cho tay chân Lôi Nặc đều cuộn tròn, hô hấp dồn dập.Quá chậm, quá nhẹ, Lôi Nặc cảm thấy mình giống như phân liệt thành hai người, một cái thì không ngừng thúc giục mau ôm lấy cô, áp đảo cô, đẩy nhanh tốc độ, dùng hết toàn lực, một cái khác thì lại bảo rằng phải nhịn xuống, không cần bại lộ hiện tại mình là chủ nhân cách, bằng không sẽ dọa chạy nữ nhân này.Đang lúc Lôi Nặc rối rắm nên làm cái gì bây giờ, nhục bích dưới thân đang vây lấy mình đột nhiên co rút, nơi nào đó bị hung hăng kẹp lấy kịch liệt trở nên trướng đại, khoái cảm như sóng triều mãnh liệt trào dâng."Ân a!" Lôi Nặc không kịp cắn răng ngăn cản, tiếng thở dốc liền theo cảm giác thân thể mà buột miệng thốt ra."Thời điểm ngươi lại dám thất thần, xem ra loại trình độ này vẫn là không thể thỏa mãn ngươi." Ôn Noãn dừng động tác, cười lạnh nhìn hắn.Vốn dĩ đã sắp lên đỉnh bởi vì Ôn Noãn dừng hoạt động mà bị nghẹn lại, Lôi Nặc bị đè nén đến thở hổn hển, phần eo theo bản năng hướng về phía trước: "Ngươi...""Ta cái gì?" Ôn Noãn khóe miệng gợi lên một nụ cười nhạt nghiền ngẫm, cô ngồi vững vàng, hoàn toàn không có ý đáp lại động tác của Lôi Nặc. Tuy rằng vào loại thời điểm này mà dừng lại cô cũng cảm thấy rất khó chịu, nhưng vì để lăn lộn cái nhân cách đứng đắn cứng nhắc này, chút khó chịu này Ôn Noãn vẫn có thể nhẫn.
Cô ấy là cố ý, Lôi Nặc nhìn khóe miệng Ôn Noãn cười như tiểu ác ma thầm nghĩ trong lòng. Muốn nhìn vẻ mặt dục cầu bất mãn khó nhịn của hắn, muốn nghe hắn làm nũng cầu xin tha thứ, sao có thể! Hắn lại không phải nhân cách buổi tối không có cốt khí kia! Kể cả làm bộ là nhân cách buổi tối, hắn cũng không muốn giả vờ giống hệt...Lôi Nặc cắn chặt răng, đem đầu quay qua một bên.Thấy động tác khó chịu kia của Lôi Nặc, ý cười trên mặt Ôn Noãn gia tăng, cô chống ngực hắn nâng người lên, hạ thân chậm rãi rời đi bộ phận quan trọng của hắn.Cảm giác mềm mại ướt nóng đang bao bọc lấy mình chậm rãi biến mất, Lôi Nặc ngẩn người, quay đầy nhìn Ôn Noãn đang xoay người rời đi: "Ngươi... Ngươi đi đâu?""Nằm tốt, không có mệnh lệnh của ta không được lộn xộn!" Ôn Noãn một bên xuống giường, một bên lạnh giọng mệnh lệnh nói.Lôi Nặc vừa định ngồi dậy thì cả người cứng đờ, hắn nhìn nhìn vẻ mặt không cảm xúc của Ôn Noãn, do dự một chút lại ngoan ngoãn nằm trên giường."Ngoan, ta sẽ khen thưởng ngươi." Thấy Lôi Nặc nghe lời như thế, Ôn Noãn nở một nụ cười nhạt, thò lại gần cho hắn một nụ hôn nhẹ.Ngoài miệng khẽ hôn làm phản ứng của Lôi Nặc có chút trì độn một chút, ngay sau đó, đại não chuyển động, khen thưởng? Trong đầu dần hiện ra vô số hình ảnh cảm thấy thẹn không thể nói, Lôi Nặc toàn thân cứng đờ, há miệng thở dốc, cuối cùng cũng không có nói ra lời cự tuyệt."Chờ ta vài phút." Ôn Noãn rời giường, cũng không quay đầu lại đi vào phòng tắm."Ân..." Lôi Nặc ngoan ngoãn lên tiếng.Chính mình rốt cuộc vì sao muốn nghe lời như vậy, Lôi Nặc nằm thẳng người ở trên giường sững sờ, nơi nào đó dưới thân cứng rắn mà đứng thẳng, gió lạnh bởi vì không đóng cửa mà thổi vào trong phòng, nơi nào đó cực nóng dính đầy chất lỏng trong suốt bị gió lạnh thổi vào, cảm giác kỳ dị kia, làm cho Lôi Nặc một trận phát run."Hô ——" hạ thân sưng to bị đè nén thật sự là làm Lôi Nặc rất khó chịu, hắn nhìn nhìn cửa phòng tắm đóng chặt, tay phải chần chờ di chuyển xuống phía dưới: "Ngô!" Cây gậy mẫn cảm bị cầm, cảm giác tê tê dại dại dần dần dâng lên.Vách tường bốn phía cảm ứng được có người đến, tự giác sáng lên ánh sáng nhàn nhạt, ánh huỳnh quang cũng không phải loại ánh sáng chói mắt, nhưng đủ để đem không gian nhỏ của phòng tắm đều chiếu sáng lên.Ôn Noãn đứng ở dưới vòi tắm hoa sen, tùy ý để dòng nước rửa trôi mồ hôi trên người, dòng nước ấm xối vào người mang theo hơi nóng làm giảm bớt cảm giác bủn rủn toàn thân. Tuy rằng vừa rồi mới làm không lâu, hơn nữa lực đạo cùng tốc độ đều là do cô khống chế, nhưng loại nữ thượng vị vẫn rất cần thể lực, cô mát xa cánh tay, hoạt động một chút gân cốt toàn thân.
Sau khi đem toàn thân rửa sạch sẽ, Ôn Noãn lau khô bọt nước trên người, lại dùng máy sấy nhanh chóng làm khô tóc. Cô rũ tóc, xác nhận tất cả đều khô mới đi tới phòng để quần áo cách vách.
Phòng tắm cùng phòng quần áo là có cửa thông qua, Ôn Noãn tùy ý đẩy cửa đi vào căn phòng chứa đầy giày cùng quần áo. Từ sau khi cô chuyển vào đây, Lôi Nặc buổi tối mua cho cô không ít quần áo, cũng tất cả đều treo ở nơi này.......
"Hô —— ngô, ha ~" Mặc kệ Lôi Nặc hoạt động ma xát thế nào cũng không giảm bớt cảm giác nghẹn trướng giữa hai chân, đối với phương diện này Lôi Nặc không có bất cứ kinh nghiệm gì nên cho dù mệt mỏi toàn thân cũng không làm giảm bớt được cảm giác khó nhịn dục cầu bất mãn đó, hai tay không hề quy luật cùng kết cấu sờ loạn, cảm giác tê dại không những không giảm bớt được nóng rực toàn thân mà còn gợi lên tính trí.
"Chơi vui sao?" Giọng nữ tràn đầy ý trêu đùa vang lên cách đó không xa.
Hai tay Lôi Nặc nắm hạ thân, toàn thân cứng còng thành một khối gỗ, hắn máy móc quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
Nữ quân trang thuần màu đen gắt gao bao vây lấy thân thể phập phồng quyến rũ của cô, thắt lưng màu vàng kim ôm trọn lấy eo, áo sơ mi trắng bên trong hoàn toàn ôm lấy bầu ngực no đủ, áo khoác ngoài lại chỉ được cài hai nút thắt. Chân váy dưới thân không có trang sức gì, nghiêm túc quy củ, bên trong lại mặc tất lưới dụ hoặc.
Cảm giác cấm dục cùng phong tao hoàn mỹ hòa trộn với nhau, một đầu tóc đỏ của cô đều được dấu gọn gàng trong mũ, mắt kính gọng mạ vàng đặt trên mũi, môi đỏ gợi lên một độ cung dụ hoặc.
Cái gọi là chế phục dụ hoặc, đại khái chính là như vậy đi, Lôi Nặc có chút sững sờ nhìn nữ nhân mặc quân trang trước mắt thầm nghĩ trong lòng.
"Vừa rồi ta đã nói gì với ngươi?" Ôn Noãn đong đưa roi da trong tay, chậm rãi đến gần mép giường."Cái gì?" Lôi Nặc nhìn Ôn Noãn đi đến gần, ánh mắt không tự chủ được dừng ở trên đôi môi đỏ khẽ nhếch lên của cô.
Ôn Noãn giơ tay quất Lôi Nặc một roi, vệt đỏ nháy mắt xuất hiện trên ngực hắn.
Dây roi thô to dài quẹt thật mạnh qua đậu đỏ, Lôi Nặc rụt rụt người, thở dốc lên tiếng: "A!"
"Ta đã nói ngươi không được nhúc nhích, ngoan ngoãn chờ ta trở về đi?" Roi da trong tay chính xác quất vào hạ thân hắn: "Ngươi cứ như vậy mà chờ không kịp sao?"
"Ân a!" Hạ thân sưng to truyền đến một trận bỏng rát,có một ít chất lỏng toát ra từ đỉnh: "Ân ha ~"
"Muốn như vậy sao?" Ôn Noãn đứng ở mép giường, dùng roi trong tay nâng cằm Lôi Nặc lên.
Lôi Nặc nhắm chặt hai mắt không nhìn cô, hàm răng cắn môi dưới khống chế thanh âm của mình.
Ôn Noãn nâng lên một tay khác, quơ quơ dồ vật trên tay, vang lên tiếng phần phật làm lỗ tai Lôi Nặc giật giật. Răng rắc, tay chân bị vật thể lạnh lẽo trói chặt, hắn trợn mắt nhìn, quả nhiên là còng tay.
Bang! Từng đạo vết roi đan chéo ở bên nhau, máu tươi hỗn loạn, ở trên làn da trắng nõn vẽ ra một bức tranh ái muội.
"Ngô!" Lôi Nặc cắn răng kêu rên liên tục, làn da phỏng cùng khoái cảm ở bộ vị mẫn cảm tra tấn thần kinh của hắn.
Đánh mệt mỏi Ôn Noãn tùy tiện ném roi trong tay xuống, cô lấy từ cái túi buộc bên đùi ra một cây gậy cao su, thân gậy làm từ cao su có vài quả cầu nhỏ, mềm mại lại có chút cứng.
"Hôm nay ngươi rất quật cường." Ôn Noãn cười bò lên trên giường: "Nếu không làm cho ngươi kêu lên, ta liền rất không có cảm giác thành tựu, cho nên chúng ta chơi cái khác."
Chơi cái khác? Lôi Nặc mở choàng mắt, giây tiếp theo, đỉnh lỗ nhỏ dưới thân đã bị chèn thứ gì đó.
"Ngươi!" Bị đè ép căng ra đau đớn làm Lôi Nặc giãy giụa: "Lấy ra ngoài!"
"Vậy kêu hai tiếng ta nghe chút." Ôn Noãn tiếp tục đem gậy cao su nhét vào bên trong, một viên cầu cao su dính chất lỏng chen vào lỗ nhỏ, chỉ chốc lát, cũng chỉ dư lại một chút của vòng tròn.
Lôi Nặc sao có thể không biết xấu hổ phát ra thanh âm như vậy, hắn chịu đựng đau đớn ở hạ thân dần chuyển biến thành cảm giác khác thường, nghiêng đầu một lần nữa cắn răng nhắm mắt lại.
Đối với phản kháng của Lôi Nặc, Ôn Noãn cũng không nóng nảy, cô dùng ngón tay cầm lấy chỗ quả cầu bị lộ ra, sau đó lại lần nữa cắm vào.
"Ngô... Ha!" Lôi Nặc thở hổn hển, còng tay vì giãy giụa mà phát ra thanh âm rầm rầm: "Ôn Noãn!"
"Ngươi kêu ta cái gì?" Ôn Noãn không cao hứng híp híp mắt, nhéo gậy cao su tay dùng sức đẩy xuống.
"A!" Lôi Nặc mẫn cảm cong người.
"Cho ngươi chút sắc mặt tốt ngươi liền bắt đầu hướng cái mũi lên trời đúng không?" Ôn Noãn lạnh mặt trừng mắt nhìn Lôi Nặc:"Kêu chủ nhân!"
"A!Đừng... Đừng vào bên trong!" Loại khoái cảm đau đớn này tra tấn Lôi Nặc đầy đầu mồ hôi, hắn chịu không nổi lớn tiếng hét: "Lấy ra ngoài!"
"Thoạt nhìn ngươi rất hưởng thụ mà." Ôn Noãn vẫn như cũ duy trì động tác thọc rút trên tay.
"chủ nhân..." Nước mắt ướt đẫm khóe mắt,nhưng Lôi Nặc vẫn nhịn không được mà thuận theo yêu cầu của Ôn Noãn: " Quá sâu... Cầu ngươi,đừng lại... A~"
Ôn Noãn nhẹ giọng cười rộ lên: "Lúc nàu mới ngoan sao," Cô cầm lấy cây gậy cao su xoay một vòng trogn rồi mới sảng khoái rút ra.
"Ân a!" Nơi nào đó bị lấp kín bỗng chốc trống rỗng, chất lỏng đã sớm đọng lại hạ thân nháy mắt phun ra, nghẹn rất lâu mới được phống thích Lôi Nặc thoát lực nằm trên giường thở dốc.
Ôn Noãn nâng bàn tay bị phun đầy chất lỏng đến bên miệng Lôi Nặc: "Ngươi làm ta dơ."
Lôi Nặc đầy mặt đỏ bừng nhìn ra nơi khác, dù thế nào cũng không nhìn vào bàn tay ướt dầm dề kia.
"Liếm sạch sẽ." Ôn Noãn nhàn nhạt ra lệnh.
"Cái gì?" Lôi Nặc cho rằng mình nghe lầm.
"Liếm sạch sẽ." Ôn NOãn giống như uy hiếp heo nheo mắt, lần nữa cầm lên cây gậy cao su quơ quơ trước mặt Lôi Nặc: " Đừng để ta nói lần thứ ba."
Hạ thân Lôi Nặc căng thẳng, vôi vàng lắc đầu. Hắn rũ mắt nhìn nhìn ngón tay thon dài trắng nõn bên miệng, đầu tiên thử vươn đầu lưỡi liếm liếm, không có hương vị gì, ngay sau đó nhắm mắt lại, hạ quyêt tâm, mở miệng.
Ôn Noãn đột nhiên rút tay về, nhanh chóng cho một viên kẹo sữa vào trong miệng, nay sau đó cúi đầu hôn lên.
Hai làn môi gắt gao dính lại với nhau, Lôi Nặc kinh ngạc mở to mắt, con ngươi ôn nhu tràn đầy ý cười đang chuyên chú nhìn mình, thấy hắn mở to mắt, còn nghịch ngợm chớp chớp mắt trái. Trái tim ốn dĩ đã không bình tĩnh lại càng nhảy kịch liệt, Lôi Nặc cảm thấy tâm của mình như muốn nhảy từ cổ họng ra ngoài.
Ôn Noãn cắn kẹo sữa thành hai nửa, cho Lôi Nặc một nửa, sau đó rời đi môi hắn.
"Ngọt không?" Ôn Noãn vẫn duy trì khoảng cách gần nhất với Lôi Nặc cười hỏi.
Mùi hương nồng đậm tràn đầy khoang miệng, vị kẹo chậm rãi tan rãi tan ra trong miệng, Lôi Nặc thấp giọng "ừ" một tiếng.
"Phải không?" Ôn Noãn nghi vấn nhướng mày.
Lôi Nặc mở miệng, nhẹ giọng trả lời: "Rất ngọt." So với kẹo sữa còn muốn ngọt hơn.
"Sao ta lại cảm thấy... ngươi tương đối ngọt." Ôn Noãn hôn hôn Lôi Nặc.
Mặt Lôi Nặc lại đỏ thêm một tầng, hắn mân mân miệng, thật sự không biết đáp lại lời âu yếm của Ôn Noãn như thế nào.
Nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Lôi Nặc, Ôn Noãn nhịn không được ghé vào trên người hắn cười rộ lên: "Quả nhiên phản ứng của ngươi rất đáng yêu, ha ha ha!"
Lôi Nặc có chút thẹn quá thành giận, nữ nhân này luôn là như vậy! Luôn dùng loại lời âu yếm này trêu đùa hắn! Cô---...
???
!!!
"Ngươi?!" Lôi Nặc kinh ngạc nhìn Ôn Noãn.
Ôn Noãn giống như không xương mềm mại ghé vào trước ngực Lôi Nặc, cô hoi hơi ngẩng đầu, cười nhìn hắn: "Lôi Nặc, ta biết là ngươi,"
Cô ấy biết hắn là chủ nhân cách?!
Cô ấy biết từ khi nào!
Ôn Noãn giống như hiểu rõ thắc mắc của Lôi Nặc, cô tiếp tục mở miệng: "Từ lúc ngươi thay đổi ta đã biết, hai người các ngươi hoàn toàn không giống nhau."
"Vậy ngươi còn..." Ngươi biết rõ ta là ai mà còn cùng ta chơi loại trò chơi này! Còn bảo hắn kêu cô là chủ nhân, còn như vậy... như vậy đối với hắn! Lôi Nặc thẹn quá thành giận trừng mắt nhìn Ôn Noãn đang cười tủm tỉm.
"Tức giận sao?" Ôn Noãn cười hỏi.
"Buông ta ra!" Lôi Nặc gầm nhẹ nói.
"Buông ngươi ra ngươi sẽ đánh ta sao?" Ôn Noãn hỏi.
Lôi Nặc không dấu vết nhìn nhìn chế phục của Ôn Noãn, sau một lúc lâu mới trầm thấp nói: "Ngươi đem ta buông ra trước," Sau đó mới tính sổ.
Ôn Noãn chớp chớp mắt, gống như khó xử tự hỏi một lúc mới lấy ra chìa khóa mở ra còng tay.
Đạt được tự do Lôi Nặc nháy mắt chế trụ thân thể Ôn Noãn, trở mình đem cô đè ở dưới thân,
"Ngươi muốn làm gì?" Vẻ mặt Ôn noãn bất biến hỏi.
"Ngày mai chúng ta liền kết hôn." Lôi Nặc trịnh trọng lạ thường nói.
"A?" Ôn Noãn ngốc bức.
Lôi Nặc bắt lấy quân trang của Ôn Noãn, dùng sức kéo, bộ quần áo liền biến thành mảnh nhỏ: " Ta sẽ phụ trách."
Phụ trách cucng không cần xé quần áo ta đi... Ôn nOãn duỗi tay chống ngực Lôi Nặc, vội vàng mở miệng nói: "Không phải ta đã nói rồi sao, ta không cần ngươi---"
"Ngươi muốn đối với ta phụ trách." Lôi nặc bắt lấy hai tay Ôn Noãn đè trên đỉnh đầu cô.
Không phải là cô đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc của hắn rồi đấy chứ... Sao lại đột nhiên gian xảo như vậy.
"Lôi Nặc, ngươi nghe ta nói trước đã."
"Ôn Noãn, ngươi biết cưỡng bách quan nhân là tội danh gì sao?"
"..."
"Ngươi còn điều gì muốn nói không?"
"...Không còn."
________________
Tướng quân Liên Minh Tam tinh, bạch mã vương tử trong lòng các nữ tử, Lôi Nặc Áo Tư Đinh kết hôn, cô dâu là dạy dỗ sư trong truyền thuyết của vũ trường Khắc Thác Nhĩ. Đây chính là tiết mục cô bé lọ lem gả cho vương tử điển hình, làm cho chúng nữ tử tuổi trẻ của Lam Tinh các loại ghen tị hận, tại sao chuyện tốt như vậy lại không tới phiên các cô!
"Ta mặc kệ! Hôn lễ phải là ta cùng chủ nhân!" Lôi Nặc dùng cả tay lẫn chân treo trên người Ôn Noãn cọ xát.
" Không cần náo loạn, hôn lễ là ở ban ngày." Ôn Noãn bất đắc dĩ xoa xoa huyệt thái dương.
"Ha hả, mấy ngày hôm trước hắn chiếm cả đêm thời gian của ta sao lại không nói! Chủ nhân người không thể bất công như vậy!" Lôi Nặc nghiến răng nghiến lợi, nghẹ khuất bị chủ nhân cách áp chế ngày đó của hắn vẫn còn ở ngực.
"Sao ngươi vẫn còn nhớ cái này,,," Khóe miệng Ôn Noãn giật giật.
"Mỗi lần cùng chủ nhân qua đêm đều là thời khắc quan trọng nhất của ta, ta đương nhiên không có khả năng quên!" Lôi Nặc tim không đập tâm không nhảy nói lời âu yếm.
"Bảo bối ngoan, ban ngày ngươi nghỉ ngơi thật tốt, đêm tân hôn ta để lại cho ngươi được không?" Toàn bộ hormone của Ôn Noãn tiết ra, thề muốn cùng tên Lôi Nặc này dỗi nhau một phen.
"Chủ nhân... ta muốn kết hôn cùng ngươi, nghi thức này rất quan trọng." Lôi Nặc ủy ủy khuất khuất nhìn Ôn Noãn.
" Bảo bối,ta có thể cho ngươi vô số hôn lễ, chỉ cần ngươi thích." Ôn Noãn nhéo cằm Lôi Nặc, nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Trên mặt trở lên đỏ ửng, Lôi Nặc một bên phỉ nhổ chính mình một bên nhiệt tình cùng Ôn Noãn dây dưa.
Tính, hắn chỉ là đáng thương khối đầu gỗ kia, hôn lễ này liền nhường cho hắn. Nhưng mà về sau mỗi một đêm đều là của hắn!
" Chủ nhân... Chúng ta chơi trò chơi đi~"
______
Mọi người, e hèm! Cứ việc ném đá thoải mái vì ta lại mất tích mà không thông báo *khóc ròng* từ giờ có thể gọi ta là Chou Mất Tích T^T
Chương này là tận dụng sơ hở của ba mẹ để vào máy tính rồi lên đây lải nhải. Đúng vậy, ta hiện tại đang bị cấm túc với internet có thời hạn và đang rất đau khổ, vì sao à? ta sẽ không nói đâu keke.
Vậy là cái thế giới này đã hết, và ta thì không biết bao giờ có thể lại được ôm cái máy tính thân yêu của ta nên mọi người hãy đi tìm niềm vui khác nhưng đừng quên ta là được rồi huhu