Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 57: Tướng quân tinh phân yêu ta (8)




Edit: luoicon27

Beta: Mì

Ôn Noãn nhanh chóng bị phản ứng ngay thẳng của Lôi Nặc làm cho cười đã chết, cô đưa lưng về phía hai người, che miệng cười đến cả người run rẩy.

Lai Đặc Tư không nghĩ tới Lôi Nặc không có nhân tình như vậy, trực tiếp bỏ qua lời nói của cô, càng không màng mặt mũi của nữ nhi mà tiếp tục truy vấn.

"Lôi Nặc..." Hai mắt Lai Đặc Tư chứa đầy nước mắt, tình ý chân thành nhìn Lôi Nặc muốn nói lại thôi, giống như có nguyên nhân thân bất do kỷ nào đó mà không thể nói ra.

Lực chú ý của Lôi Nặc đã sớm bị hấp dẫn kể từ khi Ôn Noãn quay lưng về phía hắn, bả vai gầy yếu kia run run, nữ nhân giống như chịu áp lực mà đưa lưng về phía hắn, kết hợp với lời nói vừa rồi, hình ảnh "nữ nhân yêu đương chịu ủy khuất" cứ thế được não Lôi Nặc tưởng ra.

"Ôn..." Lôi Nặc đang định nói gì đó thì bị Âu Văn vội vàng vọt vào nhà gỗ cắt đứt.

"Lôi Nặc, ngươi làm gì em gái ta?!" Thấy em gái vẫn luôn kiên cường nhà mình cư nhiên khóc đáng thương như vậy, hắn nhất thời khó thở mở miệng chất vấn.

"Ca ca ngươi hiểu lầm rồi, Lôi Nặc không làm gì với ta cả." Lai Tư Đặc vội vàng giải thích.

Vừa rồi là bởi vì nhìn đến em gái khóc thê thảm cho nên quá sốt ruột, sau khi bình tĩnh lại Âu Văn tin tưởng Lôi Nặc sẽ không làm gì em gái mình.

"Vậy em làm sao vậy?" Âu Văn lo lắng nhìn Lai Tư Đặc.

"Em không có việc gì." Lai Tư Đặc dùng sức lắc đầu, cái mũi lên men làm nước mắt chảy càng nhiều.

Nhìn bộ dáng này của cô, Âu Văn sao có thể tin tưởng cô không có việc gì, hắn duỗi tay ôm bả vai Lai Đặc Tư, ánh mắt sắc bén nhìn về phía nữ nhân tóc đỏ vẫn luôn trầm mặc đưa lưng về phía họ: "Có phải nữ nhân kia đã làm gì em?!"

Lôi Nặc giật giật chân, cả người chặn lại tầm mắt Âu Văn: "Âu Văn." Hắn nhíu nhíu mày, cảnh cáo nhìn Âu Văn liếc mắt một cái.

"Lôi Nặc, ngươi thật sự cùng dạy dỗ sư này có quan hệ?" Vẻ mặt Âu Văn có chút khó có thể tin. Hai người thân phận chênh lệch quá lớn, căn bản không phải người cùng một thế giới, Âu Văn nghĩ tới nghĩ lui đều nghĩ không ra hai người như vậy sao có thể đến với nhau.

Nói đúng ra, chân chính cùng nàng có quan hệ là một hắn khác... Lôi Nặc nghĩ trong lòng, mặt ngoài lại đứng đắn gật gật đầu: "Đúng vậy."

"Không có!" Ôn Noãn đột nhiên xoay người: "Quan hệ của chúng ta đã sớm kết thúc, ta tuy rằng thích tiền, nhưng tuyệt đối sẽ không chạm vào đàn ông đã có vợ!" Cô đề cao âm lượng, lớn tiếng chứng minh mình trong sạch.

"Đàn ông có vợ?" Âu Văn sửng sốt, có chút không rõ nhìn về phía Lôi Nặc: "Ngươi khi nào thì kết hôn? Sao ta lại không biết?"

Sắc mặt Lôi Nặc đen xì: "Ta chính mình cũng không biết."

"Này rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Âu Văn lúc này có chút hỗn loạn.

"Hỏi cô ấy." Lôi Nặc đối với Lai Đặc Tư nâng nâng cằm.

"Đặc Tư?" Âu Văn sửng sốt, quay đầu nhìn về phía em gái bên người. Ai biết lọt vào trong tầm mắt lại là sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người suy yếu lung lay sắp đổ: "Lai Đặc Tư! Em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?"

"Ca..." Lai Đặc Tư đem mặt chôn ở trước ngực Âu Văn: "Em muốn về nhà." Cô khóc nức nở nói.

"Được được!" Âu Văn lúc này nơi nào còn lo lắng chuyện khác, bộ dáng em gái suy yếu ở ngay trước mắt, hắn vội vàng ôm cô bước nhanh đi ra ngoài.

"Từ từ." Lôi Nặc lên tiếng ngăn cản.

"Lôi Nặc?" Âu Văn ôm Lai Tư Đặc dừng chân, cũng không có quay đầu lại: "Mặc kệ Lai Đặc Tư làm chuyện gì, hy vọng ngươi có thể nhìn ở phân thượng em ấy yêu thầm ngươi mười năm mà tha cho em ấy." Hắn khẩn cầu nói.

Lôi Nặc vốn dĩ liền không nghĩ tới muốn truy cứu chuyện Lai Đặc Tư làm cái gì, hắn chỉ là muốn cho cô đem chuyện này giải thích rõ ràng, để tránh bị người khác hiểu lầm mà thôi. Lôi Nặc nhìn bóng dáng huynh đệ tốt của mình, nhấp nhấp miệng, trầm mặc.

"Cám ơn." Âu Văn nhẹ giọng nói lời cảm tạ.

Lai Đặc Tư vẫn luôn an tĩnh đột nhiên đẩy Âu Văn ra, cô chậm rãi xoay người, run rẩy cúi xuống: "Thực xin lỗi Lôi Nặc, tất cả đều là ta sai, ta thật sự quá yêu ngươi, cho nên mới nói dối với Ôn ta là vị hôn phu của ngươi, ta chỉ là sợ ngươi bị người cướp đi." Nói xong cô thở hổn hển che miệng không tiếng động rơi lệ.

"Ừ, ta đã biết." Vẻ mặt Lôi Nặc bình tĩnh gật gật đầu, mở miệng trả lời.

Trong nhà gỗ một mảnh yên tĩnh, gió lạnh từ phòng ngoài thổi vào, thổi qua gương mặt mỗi người.

Chờ ở một bên Âu Văn:......

Rơi lệ đầy mặt Lai Đặc Tư:......

Chức nghiệp tài xế già Ôn Noãn:...Nếu là ta, ta liền trực tiếp nhào lên làm một trận cuồng hôn, mặc kệ hắn đáp ứng hay là cự tuyệt, tốt xấu gì cô cũng vớt vát được một cái hôn môi.

Lai Đặc Tư nhờ sự nâng đỡ của Âu Văn về tới nhà gỗ, cô tinh thần sa sút ngã vào sofa, hai mắt vô thần nhìn chăm chú vào phía trước không biết suy nghĩ cái gì.

"Đặc Tư..." Âu Văn đau lòng nhìn em gái nhà mình.

"Tại sao lại như vậy." Lai Đặc Tư nhỏ giọng lẩm bẩm. Rõ ràng ngay từ đầu cô chỉ muốn yên lặng ngốc bên người Lôi Nặc làm một người yêu thầm...Về sau là cô không cam lòng đứng ở phía sau hắn, muốn cùng hắn sóng vai bước đi, càng về sau lại... Ngay cả bằng hữu cũng làm không được.

"Đặc Tư, ca đã đặt xong vé, buổi chiều là có thể về nhà." Âu Văn nhẹ giọng nói với Lai Đặc Tư.

"Cám ơn ca ca." Lai Đặc Tư miễn cưỡng cười với Âu Văn.

Sau khi hai người đi, nhà gỗ của Lôi Nặc liền lâm vào an tĩnh, Ôn Noãn vẻ mặt tán thưởng nói: "Đúng là tình ý chân thành, Lôi Nặc, em gái tốt như vậy ngươi cư nhiên không cần? Ngươi muốn làm quang côn(1) cả đời sao?"

(1) Quang côn là cây gậy trơ trụi, là cành cây không lá không hoa, tiếng Anh dịch là Bare Branches. Trình bày tình trạng nhiều đàn ông ở Trung Quốc không thể kiếm được vợ.

Lôi Nặc yên lặng nhìn Ôn Noãn, ngữ khí lạnh lùng nói: "Không cần nhọc lòng."

Ôn Noãn bất mãn lẩm bẩm: "Luôn xụ mặt, y hệt như đầu gỗ."

Lôi Nặc lạnh lùng liếc Ôn Noãn một cái, tỏ vẻ mình có thể nghe được cô đang nói gì.

Ôn Noãn cười đến gần, ngón tay nâng cằm hắn: "Ngươi biết không? Ta thích nhất là dạy dỗ băng sơn mỹ nhân như ngươi vậy. Khuôn mặt không có biểu tình này, nếu nhiễm sắc thái khác không biết là xinh đẹp cỡ nào a ~" Nói xong, tay cô còn theo cổ hắn chậm rãi di chuyển xuống phía dưới sờ soạng.

"Ngươi!" Lôi Nặc cả kinh duỗi tay đẩy ra Ôn Noãn.

"A!"

Ôn Noãn cả người về ngã phía sau, Lôi Nặc vội vàng duỗi tay kéo, ai biết cẳng chân bị Ôn Noãn đạp một cái, thân mình liền mất đi cân bằng.

Phanh! Cả người nam nhân đều đè ở trên người nữ nhân.

"Lôi Nặc, buổi chiều ta -" Lai Đặc Tư một lần nữa trở lại nơi này, muốn cùng Lôi Nặc nói lời tạm biệt, ai biết vừa vào cửa liền nhìn đến hình ảnh nam đè nữ ái muội như vậy.

Phanh! Cửa gỗ bị đóng lại thật mạnh, Lai Đặc Tư bụm mặt, lệ ròng ròng chạy đi.

----

Không biết là hai người trước kia ước định liền dưỡng thành thói quen, hay là quy tắc chế định của thân thể này, ban ngày mặc kệ là dùng phương pháp gì đều không thể đem Lôi Nặc khác đánh thức, rơi vào đường cùng, Ôn Noãn chỉ có thể chờ tới buổi tối.

"Chủ nhân! Ngươi cư nhiên chủ động tới tìm ta!" Sau khi từ trên sô pha tỉnh lại, Lôi Nặc vừa mở mắt liền nhìn đến người mình luôn tâm tâm niệm niệm đang ngồi ở đối diện, hắn hưng phấn đứng lên, thân mình đột nhiên hướng chỗ cô nhảy qua.

"Tránh ra!" Ôn Noãn vẻ mặt ghét bỏ giãy giụa, dùng sức đẩy Lôi Nặc đang không ngừng dính trên người mình: "Ngươi ngồi yên cho ta!"

Lôi Nặc nghe lời ngoan ngoãn ngồi ở trên đùi Ôn Noãn, hai mắt chớp chớp, thuần lương nhìn cô.

Ôn Noãn khóe miệng giật giật: "Đi xuống, đến sôfa đối diện ngồi xuống!"

"Chủ nhân ~" Lôi Nặc làm nũng ăn vạ trên người Ôn Noãn.

"Chúng ta trước nói chính sự, nói xong lại nói chuyện khác." Ôn Noãn bất đắc dĩ nói.

Nói xong liền nói chuyện khác? Lôi Nặc nhướng mày, thuận theo từ trên người cô xuống dưới, ngồi trở lại trên sô pha: "Ôn muốn nói chuyện gì?"

"Về tai tiếng của ta và ngươi, là ngươi làm đi?" Ôn Noãn hỏi.

"Là ta a, ai bảo tình địch nhiều như vậy, ta đành phải dùng loại phương pháp này." Lôi Nặc sảng khoái gật đầu thừa nhận.

"Ngươi có biết ngươi hại ta tổn thất bao nhiêu tiền hay không!" Ôn Noãn đen mặt, nghiến răng nghiến lợi cả giận nói: "Đoạt con đường tài lộc của ta ngươi bảo ta về sau còn hỗn như thế nào!"

Nghe vậy, Lôi Nặc đứng lên chạy đến phòng ngủ lục tung, sau đó trong tay cầm một tấm card kim sắc đi ra: "Cái này cho ngươi, ngươi về sau chỉ cần bồi ta là được."

"Đây là cái gì?" Ôn Noãn tiếp nhận tấm card đưa tới trước mặt mình: " Thẻ bạc? A ~ một tấm này liền muốn bao dưỡng ta?" Nàng khinh thường đem tấm card ném trở về.

Lôi Nặc vội vàng tiếp được tấm thẻ sắp rớt đến trên mặt đất: "Đây là thẻ của gia chủ Áo Tư Đinh, tùy tiện quẹt, không có giới hạn."

"Quyết định như vậy đi!" Ôn Noãn nhanh như tia chớp duỗi tay đem tấm thẻ đoạt trở về: "Bảo bối, chúng ta ngủ đi."

Xưng hô thành biến thân mật nhanh như vậy sao... Lôi Nặc nhìn Ôn Noãn mặt mày hớn hở cầm tấm thẻ trong tay, trong lòng có chút cảm giác thất bại.

"Ôn, nếu ta không có tiền, ngươi còn ở bên ta sao?" Lôi Nặc nằm ở trên giường, nghiêng người nhìn về phía Ôn Noãn.

"Ngươi nói gì vậy?" Ôn Noãn cau mày, vẻ mặt "sao ngươi có thể nghĩ ta như vậy": "Ngươi nếu là không có tiền, ta đương nhiên sẽ không ở bên ngươi!"

"....A."

Ôn Noãn lời này nói chính là không sai, bọn họ vốn dĩ chính là quan hệ mua bán, không có tiền tự nhiên quan hệ của bọn họ cũng không có. Lôi Nặc ôm Ôn Noãn, tâm nghẹn khuất đem mặt chôn ở trước ngực cô.

"Có thể hay không thành thành thật thật ngủ?" Ôn Noãn duỗi tay đẩy ra Lôi Nặc đang ở chôn ngực.

"Không thể, ngươi nói nói xong chính sự liền làm chuyện khác." Lôi Nặc cả người đều cọ xát trên người Ôn Noãn: "Chủ nhân~ Không cần ngủ, chúng ta chơi trò chơi đi."

"Không cần." Ôn Noãn lạnh nhạt xoay người đưa lưng về phía Lôi Nặc.

"Chủ nhân chủ nhân~" Lôi Nặc bám riết không tha cọ cọ, giữa hai chân cái gì đó cứng rắn chọc ở eo Ôn Noãn.

Ôn Noãn bắt tay tìm được phía sau, tìm được mục tiêu liền dùng lực véo.

"A ~" Lôi Nặc biểu tình sảng khoái: "Chủ nhân, thật thoải mái ~ lại dùng lực chút."

Ngón tay vòng quanh chỗ đỉnh cọ xát, móng tay cứng rắn cách áo ngủ cọ cọ.

"Tê... Ngứa, chủ nhân, đừng như vậy..." Lôi Nặc chính là chịu không nổi loại động tác nhẹ nhàng bâng quơ này, hắn nhịn không được duỗi tay cầm tay Ôn Noãn, dùng sức cầm tay cô vuốt ve: "Ân a ~"

"Buông ra, ai cho ngươi động!" Ôn Noãn lạnh giọng quát lớn.

Lôi Nặc sửng sốt, theo bản năng thu hồi tay: "Chủ nhân, thực xin lỗi."

Ôn Noãn trở mình, đối mặt với Lôi Nặc đang nằm nghiêng: "Không được có lần sau."

"Vâng vâng, ta đã biết." Lôi Nặc ngoan ngoãn nằm thẳng, không nhúc nhích.

Ôn Noãn từ trên giường đứng lên, trên cao nhìn xuống Lôi Nặc nằm ở dưới giường, cô nâng chân đạp lên chỗ ngực của hắn: "Sao tim của ngươi lại đập nhanh như vậy? Hử??"

"Là bởi vì chủ nhân mới nhảy nhanh như vậy!" Lôi Nặc mãn tâm mãn nhãn đều là thân ảnh Ôn Noãn, hắn chuyên chú nhìn cô, hai mắt đều không nháy mắt lấy một cái.

Đại khái là kỹ năng ** của Lôi Nặc đều ở trên người nhân cách thứ hai đi, Ôn Noãn cười nhìn Lôi Nặc không có chút nào ngượng ngùng: "Thật có thể nói, khen thưởng khen thưởng ngươi." Nói xong, ngón chân đạp lên đậu đỏ bên trái dùng sức nghiền một cái.

"Ân ngô!" Lôi Nặc nheo lại con ngươi: "Chủ nhân, bên này cũng muốn ~"

Ôn Noãn cười khẽ giật giật chân, nghiền lên bên kia.

"Tê ~"

Chân chậm rãi trượt xuống dưới, cọ qua áo ngủ, thẳng đến giữa hai chân hắn mới dừng lại: "Ta giống như còn không có làm cái gì đâu, sao nơi này lại cứng như vậy?"

"Chủ nhân, dẫm ta ~ dẫm ta!" Lôi Nặc hưng phấn cong eo.

Ôn Noãn dùng ngón chân nhẹ nhàng lay động, chính là không thỏa mãn nguyện vọng của hắn: "Muốn ta dùng sức? Vậy cầu ta."

"Cầu ngươi! Chủ nhân ~ dùng sức dẫm ta! Mau!" Lôi Nặc hưng phấn lại nóng nảy, khoái cảm tê tê dại dại tra tấn hắn toàn thân phát ngứa, hy vọng có roi có thể đánh thân thể hắn, giảm bớt cảm giác khó nhịn ngứa kia: "Đánh ta! Dùng cái gì đều có thể! Chủ nhân ~"

"Không cần." Khóe miệng Ôn Noãn cong lên một độ cong ác liệt.

"Chủ nhân QAQ~"

Ôn Noãn đột nhiên dùng sức giẫm.

"A!" Chỗ sưng trướng truyền đến đau đớn làm Lôi Nặc toàn thân đều run rẩy lên: "Chủ nhân chủ nhân! Thật sướng! Dùng sức dẫm ta ~"

Dưới chân nhẹ đi, nhẹ nhàng lay động.

"Chủ nhân! Ngứa, thật ngứa!"

Lại dùng lực giẫm, sau đó lại là nhẹ nhàng trêu chọc.

Lôi Nặc bị loại lực đạo khi nhẹ khi nặng này của Ôn Noãn làm cho rơi lệ đầy mặt: "Chủ nhân, ngươi khi dễ ta QAQ!"