Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 2: Mỹ thiếu niên tự bế




Edit: luoicon

"Bác sĩ Ôn, Thời Vũ, hắn..... hắn ra khỏi phòng" thanh âm Cố mụ mụ kích động từ di động truyền đến.

"Dì thật tốt quá." tuy rằng Ôn Noãn đã đóan trước, nhưng cô vẫn phối hợp ngữ khí kích động của bà mà nâng cao cảm xúc.

"Cám ơn ngươi, thật sự cám ơn ngươi, ta..." nói đến đây Cố mụ mụ không nhịn được mà khóc.

Bà thật sự quá kích động, ba năm, con bà đã ba năm không ra khỏi phòng. Vừa rồi lúc bà đi quét dọn phòng sách nhìn đến bóng dáng gầy yếu của con trai thì cho rằng mình xuất hiện ảo giác, đến khi con trai kinh hoảng xoay người nhìn bà, sau đó vội từ phòng sách chạy về phòng, đóng phăng cửa lại mới làm Cố mụ mụ bừng tỉnh lúc bấy giờ đã ngốc lăng, bà trừ bỏ khóc ra đã không còn cách nào phát tiết cảm xúc của bản thân.

"Đừng khóc, ngài nên vui vẻ mới đúng." Ôn Noãn trấn an nói: " Chuyên tiếp theo càng thêm quan trọng, dì cần làm ổn tâm tình, không lâu sau, có khả năng Thời Vũ sẽ cùng các ngươi, dùng bữa tối, cùng nhau ra cửa tản bộ không chừng."

"Tốt, tốt" Cố mụ mụ lau nước mắt kích động liên tục gật đầu.

-----------

Ngày ấy ở trong phòng Cố Thời Vũ quan sát, Ôn Noãn biết một tin tức trong nguyên tác không có, hắn thích cây xương rồng trên bệ cửa sổ kia.

Trên bàn sách, tất cả đồ vật đều bừa bãi ở bên phải, bên trái không có gì là do hắn ghé trên bàn sách xem xét cây xương rồng, trên bàn không có chén, lại có vệt nước bắn, bùn đất ở bồn hoa bị ướt, thực hiển nhiên, Cố Thời Vũ tự tưới nước cho cây xương rồng. Rễ xương rồng chuyển màu đen, chắc là tiểu hài tử kia mỗi ngày đều tưới nươc cho nó dẫn đến bị úng nước.

Biện pháp tiếp cận người nhanh nhất không phải là dần dần đem mình vào vòng hứng thú của đối phương, mà là lý giải cùng tiếp thu hứng thú của đối phương.

Khi rời khỏi phòng Cố Thời Vũ, cô đã viết một ghi chú nhỏ để bên cây hoa xương rồng, nội dung không có gì đặc biệt, chỉ là nhắc nhở bồn hoa của hắn sắp chết, hắn dưỡng như vậy là không đúng. Thích xương rồng như vậy, cơ hồ mỗi ngày đều cầm nó, khi hắn không tìm thấy sách dạy làm vườn, muốn hỏi lại không có thời gian, hắn cũng chỉ có thể nghĩ đến viết ghi chú cho cô.

Nhưng mà đối với cái kế hoạch thật lớn này, Ôn Noãn vẫn chuẩn bị kế hoạch B, rốt cuộc thế giới của bệnh nhân tâm thần là không có cách nào đoán trước, Ôn Noãn một bên lật xem sách dạy làm vườn, một bên thở dài.

------------

Cố mụ mụ gần đây có chút nóng nảy, từ mấy ngày hôm trước ở nhà sách gặp được con mình, nhưng sau đó, hắn không ra nữa, vốn tưởng rằng đó là khởi đầu tốt, không nghĩ tới lại về điểm bắt đầu. Bà gần đây đều gọi cho bác sĩ Ôn, đợi đến hồi phục, cũng làm bà kiên nhẫn chờ đợi, chính là, bà như thế nào kiên nhẫn a!

Lúc trước không có hy vọng, bà còn có thể bình ổn cảm xúc, chính là hiện tại có manh mối, nếu lại như trước kia bà sẽ hỏng mất! Cố mụ mụ ngồi trên sôfa, hai tay bụm mắt khóc thút thít, Cố ba ba thở dài ôm lão bà tựa trên bả vai không tiếng động an ủi.

Đạp... đạp... đạp...

Tiếng bước thong thả mang theo chần chờ cẩn thận mơ hồ từ chỗ cầu thang truyền đến, nghe đến tiếng Cố mụ mụ khóc thút thít thì tạm dừng lại, giống như trong lòng xây dựng cả buổi mới bước lại lần nữa.

Trước hết nhận thấy thanh âm là Cố ba ba cảm xúc ổn định, ông có chút khẩn trương vỗ vỗ bả vai Cố mụ mụ ý bảo bà im lặng nghe. Hai vợ chồng đầu tiên là không thể tưởng tượng nhìn nhau một hồi, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cửa cầu thang.

Mái tóc đen ngắn mềm mại tinh tế rũ xuống, da thiếu niên tái nhợt cơ hồ trong suốt, rõ ràng là do thiếu ánh mặt trời, áo thun to rộng mặc trên thân hình gầy yếu, xương quai xanh, mảng lớn da thịt lộ ra bên ngoài. Thiếu niên cẩn thận đi xuống cầu thang, thấy cha mẹ nhìn chằm chằm mình, hắn hoảng loạn cúi đầu xuống tránh ánh mắt họ.

"Thời Vũ...." Cố mụ mụ nhẹ gọi, sợ dọa đến nhi tử nhà mình.

---------------

Khi Ôn Noãn, trong một ngày, lần thứ hai nhận được điện thoại của Cố mụ mụ, cô liền biết kế hoạch thành công. Cố Thời Vũ quả nhiên vì sống chết của cây xương rồng mà cưỡng ép chính mình chủ động gặp người xa lạ, tuy rằng cái này là do tránh thanh âm cùng thư từ qua lại, nhưng cũng xem như bước đầu thành công.

Ôn Noãn cùng Cố Thời Vũ thư từ qua lại sau liền nhanh chóng bởi vì dưỡng xương rồng mà trở thành hảo bằng hữu, trên giấy giao lưu một đoạn thời gian, sau Ôn Noãn liền chủ động đưa ra đổi thành giao lưu bằng điện tử, rốt cuộc nhắn tin tiện hơn thư từ rất nhiều.

Cố Thời Vũ thời thơ ấu bị bóng ma ám ảnh rất lớn tới tính cách của hắn,nhưng phương diện trí lực ảnh hưởng rất nhỏ, rất nhiều kiến thức hằng ngày đều chứa trong não của hắn, chẳng qua muốn điều động tới cũng rất mất sức, bởi vậy phản ứng của hắn so với người bình thường chậm hơn nhiều. Đối với di động so viết thư tiện hơn hắn rõ ràng, vì vậy không nhiều kháng cự liền đồng ý.

Thời Vũ, xương rồng của ta nở hoa này, ngươi xem, đẹp không? [ẢNH]---

Tiểu Noãn

Di động trên bàn phát ra tiếng ong ong, màn hình sáng lên. Vì dao diện màn hình nên che mất một nửa nội dung tin nhắn.

Cố Thời Vũ mở tin nhắn, ảnh chụp nháy mắt hiện lên.

Màu xanh dạt dào trên thân xương rồng, đóa hoa màu trắng nở rộ, thủ thế chữ V của cô bên cạnh cây xương rồng như đang muốn khoe.

Cố Thời Vũ nhấp nhấp miệng, ngón tay thong thả đánh lên di động.

Xinh đẹp----Thời Vũ

Tin nhắn gửi đi thành công, đôi mắt sáng lạng có chút ủy khuất nhìn chậu hoa* trên cửa sổ, Cố Thời Vũ ủy khuất bĩu môi.

Vì cái gì xương rồng của ta còn chưa nở hoa.

Ôn Noãn có thể dự đoán Cố Thời Vũ

ủy khuất nhìn xương rồng của hắn cùng biểu tình hâm mộ, cô cười khẽ động ngón tay, nhanh chóng soạn văn bản gửi đi.

Muốn biết vì sao xương rồng của ngươi không có hoa sao?

------Tiểu Noãn

Có----Thời Vũ

Tìn nhắn vừa gửi, đối phương liền cho hồi âm, Ôn Noãn nhấp miệng cười cười, thật đúng là sốt ruột.

Vậy ngươi gọi điện thoại cho ta đi---Tiểu Noãn

Đã chuyển nhiều tin nhắn như vậy, cũng nên có thêm một bước tiếp xúc., bằng không hắn nếm được sự an toàn cùng tiện lợi của điện tử thì càng thêm không muốn tiếp xúc với thế giới bên ngoài.

Tin nhắn vừa chuyển đi càng giống như đá chìm dưới biển không có dấu hiệu, Ôn Noãn cũng không giục, vì thế cô buông di động vào bếp, tính toán làm chút trà bánh khao mình.

Trong phòng sáng ngời, màu xanh làm chủ đạo càng làm cho căn phòng thêm thoải mái, Cố Thời Vũ nằm bò trên bàn, vẻ mặt khổ đại thâm cừu nhìn điện thoại di động trước mặt.

Hắn không muốn gọi điện thoại, bởi vì trước đây bọn họ chưa nói chuyện, thanh âm của cô với hắn mà nói là xa lạ.

Nhưng mà...cây xương rồng nở hoa thực sự rất đẹp, hắn cũng muốn nhìn nó nở hoa, vẻ mặt Cố Thời Vũ dãy dụa hết nhìn di động lại nhìn chậu hoa trên cửa sổ. Trong lòng sợ hãi người xa lạ cùng muốn nhìn cây nở hoa tranh đấu, bóng ma lúc nhỏ khi bị toàn trường cười nhạo châm chọc dần dần toát ra, những người đó vô tình cười nhạo cùng những tiếng khe khẽ nói nhỏ không ngừng vang vọng bên tai, cả người Cố Thời Vũ run rẩy ôm lấy chính mình, cảm giác khủng hoảng một tầng lại một tầng toát ra từ cơ thể, giống như sóng biển che trời lấp đất đánh xuống, hàn ý lạnh băng cùng cảm giác hít thở không thông làm cho cả người Cố Thời Vũ cuộn tròn cả lên.

Ong..Ong

Âm thanh di động kéo Cố Thời Vũ về hiện thực, hắn từng ngụm từng ngụm hô hấp không khí, trên đầu mô hôi từng giọt từng giọt to chảy xuống, trong phòng an tĩnh chỉ có tiếng thở dốc cùng âm thanh di động vang lên.

Ong..Ong...

Di động không ngừng phát ra âm thanh thúc giục Cố Thời Vũ, hắn chậm rãi cầm lấy, mở tin nhắn trên màn hình ra.

Vừa mới phát hiện đằng sau cũng có mấy cái nụ hoa, hẳn là không lâu nữa sẽ nở!-------Tiểu Noãn

Hai ba cái nụ hoa phấn trắng gắt gao kề vào nhau, nụ hoa hơi hé, tin tưởng không bao lâu nữa sẽ nở, đem xinh đẹp của chính mình nở rộ, tô điểm cho một màu xanh biếc.

Hắn cũng muốn cây xương rồng của mình nở hoa, trong đầu Cố Thời Vũ chỉ có duy nhất một ý niệm này, hắn xúc động thao tác, ấn xuống tám con số.

Ôn Noãn căn bản chưa cho hắn cơ hội hối hận, điện thoại reo côl lập tức bắt máy, hai người đối với di động trầm mặc không nói, chỉ có tiếng hít thở là rõ ràng.

Đối phương còn ở đầu bên kia của điện thoại.

Cố Thời Vũ xiết chặt di động trong tay, mồ hôi để lại trên đó loang lổ vết nước:" Tiểu.....tiểu Noãn...."

"Ừ." Ôn Noãn tâm tình tốt nhẹ giọng đáp lại.

Bang!Cố Thời Vũ kinh hoảng ném điện thoại xa lạ trong tay, nhanh chóng chui vào tủ quần áo trốn tránh.

Âm thanh xa lạ! Cùng với năm đó vây quanh chính mình giống nhau! Bọ họ rõ ràng không quen biết hắn, lại đối với hắn chỉ chỉ trỏ trỏ như rất hiểu biết hắn, lớn tiếng châm chọc, trong mắt trừ bỏ cười nhạo lạnh băng thì bên ngoài không khác gì Ôn Noãn.

Chán ghét, sợ hãi, hoảng sợ, đủ loại cảm xúc ở trong lòng Cố Thời Vũ xuất hiện, hắn trừ bỏ dùng sức ôm lấy chính mình thì cũng không biết làm gì.

Thời gian vội vàng trôi qua, đảo mắt đã tới buổi tối, mặt trái cảm xúc của Cố Thời Vũ cũng theo thời gian dần dần biến mất, hắn cẩn thận từ trong tủ quần áo đi ra, chần chờ, rụt rè nhặt di động trên mặt đất lên.

Đát, di động vẫn còn âm thanh, giao diện trò chuyện như cũ ở trên màn hình, thời gian trò truyện đã kéo dài ba giờ thậm chí vẫn còn xu thế kéo dài, trên màn hình lượng pin đã xuất hiện dấu chấm than.

Cô vẫn không tắt điện thoại?!

"Tiểu Noãn" Cố Thời Vũ cẩn thận phát ra tiếng.

Bên kia, Ôn Noãn có chút bất đắc dĩ lại có chút may mắn thở dài, may mắn nàng đặc biệt dặn dò Cố mụ mụ mua một bộ di động rắn chắc phòng khi bị vứt đi cùng lượng điện nạp lớn...

"Ừ, làm xao vậy?" Giọng nữ mềm nhẹ từ từ vang lên, ôn nhu, bình tĩnh, không có bởi vì hắn chậm trễ mà sinh ra ất mãn.

Cố Thời Vũ theo bản năng nắm chặt di động trong tay, hắn có chút không biết làm sao đứng tại chỗ, cảm xúc khủng hoảng lại lần nữa ập vào trong lòng, chỉ là bởi vì trải qua một lần nên lúc này cảm xúc thực nhẹ nhàng chậm chạp, hắn thậm chí còn có thể khống chế chính mình không lùi về tủ quần áo.

"Đúng... thực xin lỗi" Hắn ghập ghềnh mở miệng.

"Không sao". Ôn Noãn mang ý cười trả lời, trong giọng nói lộ ra vô tận ôn nhu cùng thiện ý.

" cái kia..."

"Hử?"

"Chính là.."

"Cái gì?"

"Hoa xương rồng.... nở như thế nào?"

"......"

Tác giả có lời muốn nói:Ôn Noãn rốt cuộc tiếp xúc cùng nam chủ...tuy rằng cùng dự đoán kể ra tâm sự không giống nhau ==

------------

Tác giả: ta vì cái gì muốn tìm đường chết viết một cái nam chủ hướng nội như vậy a [ che mặt] sau chuyện xưa này ta nhất định phải viết cái lưu manh. Cái nữ chủ này cái gì cũng không cần làm, nam chủ liền tự động biến thành si hán!

Editor: mị cũng thật là tìm đường chết aaa muốn muối xương rồng quá đi 🌵🌵🌵