Editor: YumWhite
Beta: Lười
(Chương này tặng TranNguyn1409 trả lời đúng nhanh nhất)
***** *****
"Tiểu Noãn, gần đây có khỏe không?" Đầu kia điện thoại là một giọng nam ôn hòa, nghe là sẽ nghĩ đến ngay một người thành thật tốt bụng.
Theo giọng nam bên kia vang lên, trong đầu Ôn Noãn hiện lên những ký ức bị phủ bụi.
Trần Cương, nam, 32 tuổi, chủ quản bộ phận marketing của một công ty tư nhân, cha Trần và mẹ Ôn là bạn học cũ, biết được hai đứa con mình đều là thanh niên độc thân, liền muốn hợp tác bọn họ với nhau, vì người ở nhà luôn xúi giục nên hai người ở bên nhau.
Trong trí nhớ, Trần Cương này ngoài có chút chủ nghĩa đại nam tử và lá gan nhỏ thì không có ham mê tật xấu nào nữa, hút thuốc uống rượu tuy rằng đều dính, nhưng đều rất khắc chế. Khi ở cùng nguyên chủ, ngoài việc ép cô bỏ viết tiểu thuyết để tìm công việc đúng đắn ra thì những lúc khác đều khá tốt với cô.
Ấn tượng đầu tiên của Ôn Noãn với nâm nhân này cực kỳ không tốt, tuy rằng lúc ấy tình huống nguy cấp, với người bình thường đều sẽ kinh hoảng thất thố, nhưng bộ dáng sợ đến sắp tè ra quần của hắn trong cabin lúc đó thật sự không thể nhìn thẳng, Ôn Noãn căn bản khống chế không được bản thân khinh bỉ hắn.
"Tiểu Noãn? Tiểu Noãn em còn đang nghe không?" Trần Cương đầu kia thấy Ôn Noãn vẫn luôn không đáp lời liền nâng giọng hỏi.
"Ừ, đang nghe, vừa rồi anh nói cái gì?" Ôn Noãn phục hồi lại tinh thần từ trong trí nhớ.
"Chắc là em chưa ăn cơm chiều nhỉ, gần tiệm bách hóa mới mở một nhà hàng hải sản, chúng ta cùng đi ăn đi?" Trần Cương mời nói.
"Hôm nay không đi, ngày mai tôi mời anh ăn sau." Ôn Noãn nằm ở trên giường, toàn thân xương cốt đều lười, lại rời giường rất khó chịu, cô không muốn đi đâu, hơn nữa bữa tối cuối cùng, hẳn là cô mời mới đúng.
"Anh đã đến dưới lầu nhà em." Trần Cương giống như không hiểu ý từ chối của Ôn Noãn, trực tiếp lái xe chạy đến dưới lầu: "Em mau xuống dưới đi, anh đã đặt tốt chỗ rồi."
... Được rồi, anh vội vã muốn chia tay như vậy, tôi đây liền thành toàn cho anh. Ôn Noãn cọ tới cọ lui bò xuống giường, ngón tay linh hoạt như lược chải mấy cái rồi buộc thành tóc đuôi ngựa, tùy tiện lấy một bộ đồ bình thường từ tủ quần áo thay liền ra cửa.
Mấy ngày không gặp, Trần Cương so với trong trí nhớ gầy đi rất nhiều. Chắc là do hôm đó kinh sợ quá mức nên sinh bệnh nặng, vốn dĩ một khuôn mặt tròn giờ đây gầy thành mặt chữ điền thấy cả xương.
"Anh gầy đi không ít." Ôn Noãn mở cửa xe ngồi lên.
"Ừ." Về chuyện bị dọa sinh bệnh nặng này Trần Cương không muốn nhắc tới nhiều, sự kiện ngày đó đã làm hắn mất hết mặt mũi, sở dĩ sau khi hết bệnh hắn liền tìm Ôn Noãn chủ yếu cũng vì muốn cứu vãn hình tượng bản thân trong lòng cô.
Ôn Noãn biết Trần Cương không muốn nói chuyện liên quan đến sự kiện đánh bom kia nên cũng không nói nữa, cô nhẹ nhàng dựa vào trên cửa sổ xe, ánh mắt nhìn chăm chú vào cảnh sắc của tiểu khu ngoài cửa sổ.
Đột nhiên, một cái bóng người đặt biệt quen mắt chợt lóe lướt qua cách đó không xa, ngay khi Ôn Noãn chớp chớp mắt muốn nhìn lại cẩn thận một chút, bóng dáng người kia lại biến mất.
Có lẽ là cô hoa mắt chăng, Ôn Noãn xoa xoa đôi mắt. Cho dù Bạch Lễ muốn trốn tù cũng không có khả năng nhanh như vậy đã trốn ra, dù sao thì sau khi trải qua việc chạy trốn lần trước, ngục giam theo dõi hắn gắt gao hơn nhiều, nếu hắn muốn an toàn chạy ra, cũng cần phải cẩn thận lên kế hoạch một thời gian mới được.
"Làm sao vậy?" Trần Cương chú ý tới động tác của Ôn Noãn đằng sau liền quan tâm hỏi.
"Không có việc gì." Ôn Noãn lắc đầu, không trả lời.
Xe nhanh chóng chạy đến cửa nhà hàng hải sản, ngay từ đầu khi xuống xe, hai người Ôn Noãn đã cảm nhận được nhân viên nhà ăn kia cẩn thận tỉ mỉ phục vụ, không hổ là nhà hàng hải sản trong truyền thuyết.
"Tiểu thư, cần tôi giúp ngài gắp đồ ăn không ạ?" Người phục đẹp trai cung kính đứng ở bên cạnh ghé người dò hỏi.
"Không cần không cần, tôi tự làm." Ôn Noãn vội vàng xua tay cự tuyệt. Tới nơi này ăn cơm Ôn Noãn luôn có cảm giác bản thân là bệnh nhân liệt nửa người, được chăm sóc quá chu đáo cũng rất làm người ta không được tự nhiên.
Nhà hàng mới này cũng không tệ lắm, ngoại trừ phục vụ làm người khác bên ngoài có chút không tự nhiên thì Ôn Noãn thấy các mặt khác đều rất tốt. Sau khi hai người hài hòa ăn xong cơm chiều, Ôn Noãn rốt cuộc cũng nói ra mục đích chủ yếu hôm nay đến ăn cơm.
"Trần Cương, chúng ta chia tay đi." Ôn Noãn trịnh trọng khác thường nói.
Trần Cương sửng sốt, vội vàng dò hỏi: "Vì sao? Anh làm sai chỗ nào sao!"
"Không, anh không sai." Ôn Noãn cười nói: "Chỉ là tôi không thích anh mà thôi." Cô nói thành thật trực tiếp, một chút quanh co lòng vòng, hay ý tứ xem xét đến cảm xúc người khác đều không có.
"Có phải bởi vì sự việc ngày đó hay không!" Trần Cương lập tức nghĩ tới sự kiện đánh bom kia, dù sao ngày đó thật sự làm người ta ấn tượng quá sâu sắc, hơn nữa biểu hiện ngày đó của hắn quả thật rất không như ý muốn.
Trần Cương chủ động nhắc tới sự kiện kia làm Ôn Noãn có chút kinh ngạc, cô còn tưởng rằng hắn sẽ xấu hổ khi nhắc lại, dù sao thì loại việc bị dọa đến thiếu chút nữa là tè ra quần mà nói thật sự rất mất mặt: "Một phần nguyên nhân là vì cái kia, phần khác là vì chúng ta không hợp."
"Chúng ta ở bên nhau cũng gần một năm, tại sao đột nhiên lại nói không hợp?" Trần Cương vẫn là rất vừa lòng người bạn gái này, lớn lên xinh đẹp lại có tiền, biết nấu cơm biết làm việc nhà, thân thể cha mẹ khỏe mạnh vô bệnh vô tai (tai họa), không liên lụy con cái, nữ nhân như vậy thật sự rất thích hợp để cưới về nhà.
Nói đến cùng do cô " di tình biệt luyến* ", thích người khác mà thôi, nhưng loại lý do này mà nói ra khẳng định sẽ không tránh được cãi vã nhau, cho nên Ôn Noãn tính toán có thể dùng lý do khác thì dùng: "Trước đây tôi nghĩ chúng ta rất hợp nhau nhưng bây giờ lại phát hiện chúng ta lại không thể vì đối phương mà thay đổi."
"Anh cảm thấy chúng ta rất hợp nhau!" Trần Cương nhịn không được mà bắt đầu kích động.
"Về vấn đề công việc thì sao?" Ôn Noãn nhướng mày.
"Viết tiểu thuyết vốn dĩ đã không phải là nghề nghiệp đúng đắn gì, bây giờ em còn nổi, nhưng đến lúc không nổi nữa thì làm gì có ai quan tâm em, sao bằng tìm một công việc ổn định, đứng đắn được." Trần Cương nói cả trăm lý do đều như một.
"Bởi vậy, anh vẫn nên đi tìm một cô gái làm nghề đúng đắn mà ở bên nhau đi." Nghề nghiệp của mình bị khinh thường Ôn Noãn cũng không tức giận, dù sao cũng phải chia tay, về sau không bao giờ phải nghe giọng điệu kiểu này nữa.
"Tiểu Noãn..." Trần Cương vẫn muốn nói thêm gì đó, lời đến miệng lại phát hiện mình không có gì có thể nói, những lời khuyên cô tìm công việc khác đã nói hàng trăm hàng ngàn lần, giờ có nói nữa cũng vô ích, cô sẽ không nghe: "Quên đi, anh đưa em về nhà, chúng ta bình tĩnh một chút, chuyện này về sau lại nói."
"Tôi không muốn kéo dài nữa, Trần Cương, tôi hiện tại rất bình tĩnh, chia tay đi." Kéo kéo kéo, kéo đến cuối cùng cũng là trốn tránh không nói, Ôn Noãn cảm thấy vẫn là giải quyết dứt khoát tốt hơn nhiều.
Trần Cương đứng lên cầm lấy áo khoác: "Anh đưa em trở về nhé." Nói xong, hắn cầm lấy áo khoác và túi sách của Ôn Noãn đi ra ngoài.
Ôn Noãn:......
Xe vững vàng ngừng ở dưới nhà Ôn Noãn, Trần Cương nhìn Ôn Noãn đang thu thập đồ xuống xe cười nói: "Ngày mai là cuối tuần, cùng nghỉ phép đi đến sơn trang chơi nhé."
"Không đi." Ôn Noãn quyết đoán cự tuyệt, cô xuống xe, sau đó đóng cửa xe: "Chúng ta chia tay, tôi cũng không có sở thích sau khi chia tay còn làm bạn, cho nên Trần Cương, tạm biệt." Nói xong, cô liền vẫy vẫy tay xoay người đi vào trong nhà.
"Đợi đã, Tiểu Noãn!" Trần Cương luống cuống tay chân tháo đai an toàn, sau đó nhảy xuống xe đuổi theo đi vào.
Ôn Noãn một mình đứng ở trong thang máy nhìn chằm chằm biển hiện số tầng bên cửa, con số mà đỏ liên tiếp thay đổi, cuối cùng dừng ở số 6. Ôn Noãn đi ra thang máy, vừa tìm chìa khóa trong túi vừa tới gần cạnh cửa.
Đinh! Tiếng thang máy mở ra lại vang lên lần nữa, Trần Cương chạy từ trong thang máy bên cạnh ra.
"Tiểu Noãn, em nghe anh nói!" Mắt thấy Ôn Noãn mở cửa đi vào trong, Trần Cương ba bước thành hai bước vọt tới trước cửa.
Ôn Noãn nhíu mày, giọng nói hơi hơi lạnh xuống: "Xin lỗi, tôi không muốn nghe, anh trở về đi."
"Tiểu Noãn!"
"Cô ấy nói mời mày rời đi." Giọng nam trầm thấp từ tính truyền ra từ bên trong cánh cửa, giây tiếp theo, một bàn tay trắng nõn đặt lên vai Ôn Noãn: "Mày nghe không hiểu sao?" Cửa nhà bị kéo ra một ít, thân hình nam nhân tuấn mỹ vốn ẩn sau cánh cửa hoàn toàn hiện ra.
Trong nhà đột nhiên xuất hiện một người, Ôn Noãn bị dọa đến toàn thân đều cứng lại rồi, cô dại ra một hồi lâu mới miễn cưỡng phục hồi lại tinh thần, nhìn dáng người quen thuộc bên cạnh cô biết ngay là ai, chỉ là không nghĩ tới hắn nhanh như vậy đã vượt ngục rồi!
"Mày là ai! Tại sao lại ở trong nhà Tiểu Noãn!" Trần Cương chỉ vào Bạch Lễ: "A hả, tôi biết rồi! Ôn Noãn cô căn bản là do có tiểu tam mới muốn chia tay đúng hay không!"
Đúng vậy, Ôn Noãn thầm nghĩ: "Anh ấy là bạn tôi."
"Bạn bè thì sẽ vào nửa đêm xuât hiện ở nhà cô sao, cô nghĩ tôi là thằng ngốc hả!!" Trần Cương vẻ mặt tức giận.
"Mày ồn thật." Bạch Lễ vẻ mặt ghét bỏ ngoáy ngoáy lỗ tai: "Mày còn không rời đi, tao lại phải đuổi mày đi."
"Được thôi, có bản lĩnh mày liền đánh tao đi!" Trần Cương hoàn toàn khinh thường Bạch Lễ kia có dáng người gầy ốm, loại người này hắn một quyền là có thể đánh bay hắn ta.
"Đánh?" Bạch Lễ cười khẽ lắc đầu, sao hắn có thể làm chuyện không có trình độ như thế! Nghĩ như vậy, Bạch Lễ móc từ trong túi ra một cái hộp nhỏ, sau đó dùng hai ngón tay lấy ra một vật thể hình cây gậy màu đen, ngón tay hắn cọ cọ phần màu đỏ ở trên đỉnh, sau đó nhanh chóng dùng sức ném về bên chân Trần Cương.
Bùng! Tia lửa nổ tung ở cạnh giày da của Trần Cương, dọa hắn cả kinh nhảy dựng lên: "Đây là cái gì!"
Bạch Lễ không giải thích, chỉ là cười lại ném một cây.
Bùng! Tia lửa gắt gao bám theo chuyển động của giày da.
Tia lửa liên tiếp nổ tung trên hành lang, chỉ chốc lát, khu vực này liền xuất hiện một ít mùi thuốc súng. Trần Cương giống như người thường nhảy clacket nhảy trái nhảy phải ở trong hành lang, đến cuối cùng thật sự là chịu không được nữa mới xoay người chạy.
"Anh..." Ôn Noãn nhìn Bạch Lễ mở miệng.
"Muốn hỏi tôi lại trốn ngục như thế nào?" Bạch Lễ cười nói.
"Không, tôi muốn hỏi, cái vừa rồi anh chơi là đồ công nghệ cao gì?" Ôn Noãn trước nay chưa từng thấy qua cái loại bom này, trong nguyên tác trước giờ cũng chưa viết Bạch Lễ làm ra loại bom này.
Bạch Lễ bị vấn đề này của Ôn Noãn làm cười ra tiếng: "Đây không phải công nghệ cao." Nói xong, hắn đưa hộp giấy trong tay tới trước mặt cô.
Chỉ thấy trên hộp giấy cứng in những bông hoa nhỏ màu sắc rực rỡ và nhân vật phim hoạt hình, mở nắp ra nhìn bên trong, từng hàng gậy nhỏ màu đen sắp hàng chỉnh tề ở trong hộp.
Không nghĩ tới loại bom huyễn khốc như vậy lại là pháo ném chơi lúc nhỏ!
"Anh thật là trẻ con." Ôn Noãn khóe miệng giật giật.
"Quá khen." Bạch Lễ vui vẻ cười nói.
Ôn Noãn dẫn Bạch Lễ vào trong nhà, bài trí trong phòng vẫn giống với lúc cô rời đi, xem ra hắn rất có tự giác không lật lung tung đồ của cô.
"Anh chạy ra không trốn lấy vài ngày mà cứ tìm tôi làm gì." Ôn Noãn nhìn Bạch Lễ ngồi ở sô pha đối diện an ổn uống trà. Phỏng chừng cảnh sát đang trên đường chạy tới nhà cô, Bạch Lễ thông minh như vậy cũng nên biết hắn còn không đi sẽ nguy hiểm, nhưng bây giờ hắn lại vững như Thái sơn, một chút ý tứ rời đi cũng không có, chẳng lẽ hắn thật sự muốn vào tù nhiều lần?
"Tìm cô đòi nợ nha." Bạch Lễ buông chén trà trong tay.
"Hiện tại cũng không phải là thời cơ tốt nhất để giết tôi." Ôn Noãn khoanh tay trước ngực, phòng bị nhích dần về phía sau.
"Tôi nói không phải cái này." Môi mỏng nhạt màu nhẹ nhàng gợi lên, mắt đen sâu thẳm thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm người đối diện.
***** *****
[Câu hỏi: Trả nợ gì đây nha, hắc hắc =))]
Spoil: Nụ hôn đầu của vị diện:3
(Không có bị cởi quần áo, Ôn Noãn không biết xấu hổ ở trong lòng mất mát một chút, đáng tiếc, hôm nay hiếm khi cô mặc một bộ nội y đẹp, còn muốn cho hắn xem một chút.)