Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 103: Nổ mạnh chính là nghệ thuật (5)




Edit Lười

"Hay là chúng ta đánh cược bằng mạng sống đi." Ôn Noãn một tay chống cằm, cười tủm tỉm nhìn người bên kia tấm kính.

Hắn thật sự quá thích bộ dáng cười rộ lên của nữ nhân này, khóe môi từ từ cong lên, mi mắt rủ xuống, ngũ quan tinh xảo khi tươi cười vừa bình thản vừa ôn nhu, nhưng trong đôi mắt của cô lại chỉ là một mảnh đạm mạc, dường như không một chuyện gì trên thế gian này có thể lọt được vào đôi mắt ấy.

Con ngươi màu nâu nhạt giống như hoang mạc vừa hoang vu lại thê lương, kể cả cô làm trò coi khinh mạng sống của mình, trong đôi mắt đó cũng không chút gợn sóng phập phồng. Bạch Lễ nhìn đôi mắt bình tĩnh của Ôn Noãn mà xuất thần, nếu đôi mắt này nhiễm sự kinh hoảng và sợ hãi thì không biết đẹp đến nhường nào, thân mình hắn hơi hơi phát run, máu trong cơ thể hưng phấn sôi trào, thật muốn nhìn bộ dáng sợ hãi của cô ấy!

"Đánh cược gì?" Bạch Lễ kìm nén hưng phấn, cười nhạt nói.

"Đánh cược anh có thể giết tôi được không."Ôn Noãn thẳng người, bàn tay đặt trên bàn thỉnh thoảng lại gõ nhẹ, nhàn nhã tự tại, như thể cô đang đánh cuộc là sinh mệnh ai khác chứ không phải của mình.

Bạch Lễ chậm rãi rũ mắt nhìn về phía bàn tay Ôn Noãn, ngón tay trắng nõn thon dài, móng tay được chăm sóc cẩn thận nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn phát ra âm thanh không lớn không nhỏ, hắn chớp chớp mắt, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Được."

"Nếu tôi thắng..." Nói đến đây Ôn Noãn hơi dừng, con ngươi linh động xoay chuyển, ngay sau đó cười nói: "Nếu tôi thắng, anh sẽ bán thân cho tôi, thế nào? Dám đánh cuộc không?"

Bạch Lễ ngẩn người, sau đó cười khẽ lên tiếng: "Vậy nếu tôi thắng thì sao?"

"Nếu anh thắng, mạng tôi cũng cho anh rồi, anh còn muốn gì nữa?" Hai tay Ôn Noãn đan vào nhau, vẻ mặt "sao anh có thể tham như vậy."

"Thế lại không công bằng, mạng của cô là thứ tôi nên có, thắng rồi phải có chút phần thưởng mới đúng chứ." Bạch Lễ cười nói.

Nói như vậy cũng đúng, Ôn Noãn vuốt cằm nghĩ nghĩ, cô đánh cược tính mạng của bản thân, đặt mạng sống của mình làm trung gian, như vậy thì phần thưởng cũng không nên là mạng sống, nhưng nếu cô mà thua thì tức là cô đã chết, mà cô chết rồi thì lấy đâu ra phần thưởng cho hắn nữa.

Bạch Lễ nhìn Ôn Noãn cau mày nửa ngày cũng không thấy dãn ra liền biết cô không biết lấy gì làm phần thưởng, hắn nâng tay chống lên bàn, cả người đổ gần về phía mặt kính: "Có một thứ tôi cực kỳ muốn."

"Thứ gì?" Ôn Noãn hỏi.

"Mạng của cô." Bạch Lễ trả lời.

Ôn Noãn mắt trợn trắng: "Anh bị thiểu năng à? Tôi thua tức là tôi cũng chết rồi, anh bảo tôi lấy đâu ra một cái mạng nữa cho anh, anh nghĩ tôi là yêu tinh chắc!"

Môi mỏng nhẹ nhàng cong lên, con ngươi đen nhánh nghiêm túc mà chuyên chú nhìn đôi mắt Ôn Noãn, hắn hơi hơi mở miệng, giọng nói trầm thấp dễ nghe xuyên qua microphon truyền đến bên kia tấm kính: "Tôi nói là kiếp sau."

Tên này đang đùa mình... à? Ôn Noãn có chút không xác định nghĩ trong lòng như vậy. Dù sao Bạch Lễ cũng thường xuyên đi theo loại kịch bản không có quy tắc, nếu dùng tư duy bình thường để suy đoán hắn nói chuyện hành sự rất có thể sẽ xuất hiện kết luận trống đánh xuôi kèn thổi ngược, cô vẫn không cần suy nghĩ lung tung, miễn cho thoát khỏi tiết tấu của mình.

"Thân là người nối nghiệp của xã hội chủ nghĩa, tin tưởng khoa học kỹ thuật là nghĩa vụ mà mỗi người chúng ta phải làm." Ôn Noãn nghiêm trang nói.

"Tin là có cũng hơn tin là không có." Hai tay Bạch Lễ đặt lên mặt kính: "Cô có đồng ý với tôi không?"

Ôn Noãn nhìn bàn tay hắn đặt trên mặt kính, im lặng một chút cũng vươn tay. Lòng bàn tay Ôn Noãn từ từ đặt lên mặt kính lạnh lẽo, hai bàn tay, một lớn một nhỏ đối diện nhau qua tấm kính: "Được, nếu tôi thua, mạng sống kiếp sau của tôi cũng cho anh."

"Được." Bạch Lễ cười gật đầu.

Cạch, cửa đằng sau Ôn Noãn bị đẩy ra, một cảnh ngục vẻ mặt nghiêm túc đi vào: "Thời gian thăm tù kết thúc."

"Được rồi, tôi đi ngay." Ôn Noãn gật đầu, vừa đứng dậy vừa thu thập notebook trên bàn: "Tôi phải đi rồi, buổi tối đặt một phần ăn xa hoa của nhà hàng Nguyệt Gian, cũng nên đi hưởng thụ rồi." Trước khi đi, Ôn Noãn còn không quên khoe khoang cuộc sống muôn màu muôn vẻ của mình.

Trong đầu nghĩ đến đồ ăn ngon của Nguyệt Gian, lại nghĩ đến đồ ăn của nhà giam, khóe miệng Bạch Lễ hơi mím, khó có được buồn bực một lát trong lòng.

...

Sau khi đi ra khỏi ngục giam, Ôn Noãn liền trực tiếp về nhà, bữa ăn xa hoa gì đó vừa rồi cũng chỉ là làm màu với Bạch Lễ thôi, trên thực tế, bây giờ cô rất bận, ngoại trừ việc định kỳ thăm hỏi Bạch Lễ để xoát cảm giác tồn tại ra, thì thời gian còn lại đều để cô đuổi viết quyển sách mới của bản thân.

Lúc cô chưa xuyên qua, nguyên chủ đã thề với biên tập là đầu tháng sẽ giao bản thảo, tiếp nhận mạng sống của cô ấy Ôn Noãn không thể không tuân thủ ước định này.

"Mau gõ chữ cho chị! Đầu tháng nếu không giao đủ bản thảo thì chị liền tự sát ngay trước cửa nhà em!!!"

QQ truyền đến âm thanh nhắc nhở, Ôn Noãn ấn vào chân dung lập lòe ác qủy, lọt vào tầm mắt chính là uy hiếp cuồng loạn của biên tập và hàng loạt dấu chấm than.

"Biên tập đại nhân xin ngài yên tâm, đầu tháng nhất định sẽ dâng toàn bộ bản thảo lên." Ôn Noãn vội vàng tỏ vẻ giờ phút này bản thân đang nỗ lực cỡ nào.

"Sắp xong chưa?"

"Chắc là còn tầm bảy tám vạn chữ nữa."

"Mấy hôm trước em nói với chị là còn bảy tám vạn chữ nữa, đến bây giờ vẫn còn tưng đấy, mấy ngày nay em làm cái gì thế hả!!"

Ách.. đều đi trêu trai hết rồi. Ôn Noãn yên lặng nghĩ trong lòng, trên tay lại bùm bùm đánh chữ: [em sai rồi.jpg]Em sẽ nỗ lực gõ chữ, đêm nay quyết không ngủ!"

"[Kiêu ngạo.jpg] Còn không mau đi!"

Ứng phó xong biên tập, Ôn Noãn dùng sức bổ nhào lên giường, vừa lăn qua lăn lạ vừa xoa đầu rối thành một đống. Mấy ngày nay không thể đi nhìn Bạch Lễ, dù sao thì ngoại trừ việc công lược mục tiêu ra cô còn phải sinh tồn nữa, chỉ có thể nhanh chóng hoàn thành công việc mới có thể yên tâm đi ghẹo trai. Nghĩ đến đây, Ôn Noãn yên lặng ngồi dậy, lần nữa ngồi trước máy tính.

___

Kết thúc thời gian thăm tù, Bạch Lễ bị hai gã cảnh ngục trông coi từ chỗ ngồi đến lúc ra khỏi phòng thăm. Hành lang hẹp dài cứ mỗi khoảng lại có ánh đèn, ánh đèn không sáng lắm, phạm vi chiếu sáng cũng không lớn theo. Theo tiếng giày da cảnh ngục dẫm lên sàn nhà, hai bên phòng giam chỉ chốc lát liền yên lặng như không có người.

Bạch Lễ thành thành thật thật đi ở giữa hai gã cảnh ngục, chỉ chốc lát đã tới trước cửa phòng mình.

"Vào đi."Cảnh ngục mở cửa, ý bảo Bạch Lễ thành thật đi vào.

"Cảm ơn." Bạch Lễ cười nói cảm ơn xong liền cất bước đi vào.

Loảng xoảng, cửa sắt phía sau bị người dùng sức đóng lại, Bạch Lễ đứng cạnh cửa, ánh mắt bình đạm nhìn bình tiểu bị nhét vào chăn đệm cuả mình trầm mặc không nói.

"Nha, mặt trắng nhỏ đã về rồi à."Một nam nhân dáng vẻ lưu manh ngồi xổm trên giường Bạch Lễ. Bàn tay giấu đằng sau từ từ vươn ra, điếu thuốc đang cháy trong tay nhả ra từng làn khói trắng.

Những phạm nhân khác thì ai làm việc nấy nhưng vẫn trộm chú ý trò hay bên này. Trong ngục giam có một quy định bất thành văn, ai lợi hại thì người đó chính là lão đại của phòng, lúc không có cảnh ngục, lão đại đó chính là hoàng đế, hắn nói gì làm gì cũng là lẽ đương nhiên, phản kháng chính là tìm chết. Người bị khi dễ cuối cùng chỉ có hai loại người, một loại là người trầm mặc thành thật, bọn họ sẽ không quay lại giúp những kẻ đáng thương khác, bởi vì bọn họ đã đủ đáng thương, một loại khác chính là a dua nịnh nọt, biến thành chân chó cho lão đại, đổi lấy an bình của bản thân.

"Tao không cẩn thận ném bình tiểu vào chăn của mày rồi, ngại quá." Nam nhân gầy đen như con khỉ cười hì hì nói, hai mắt nhìn về phía lão đại bên cạnh, thấy hắn không có vẻ gì liền khoe khoang lên: "Nhưng mà trong phòng này có máy sưởi, mày cũng không cần phải có chăn đâu đúng không."

Mấy chân chó khác sôi nổi cười vang lên.

"Tôi cần dùng." Bạch Lễ kéo kéo khóe miệng, cười nhạt nói.

Khỉ gầy đen không cười nữa, hắn đột nhiên đứng lên đi đến trước mặt Bạch Lễ nói: "Con mẹ nó tao nói mày không cần dùng đến tức là không cần dùng đến! Đừng có mà vô nghĩa!"

"Hầu tử." Nam nhân lưu manh chậm rãi lên tiếng.

"Lão đại!" Khỉ gầy đen chân chó chạy về phía nam nhân lưu manh.

Nam nhân ấn tàn thuốc xuống giường đệm dưới thân, chỉ nghe xèo một tiếng, khăn trải giường bị cháy ra một lỗ thủng: "Nếu cậu cần dùng chăn, vậy đi lấy đi, giặt qua thứ trên mặt là có thể dùng rồi."

"Đúng vậy, nhặt lên đi, chúng tao sẽ không cản mày."

"Ai nha, vừa nãy rải ít nước tiểu, chắc chắn chăn bị ướt rồi, nhưng mà không có việc gì, mày che đi là nằm được."

"Ha ha ha..."

"Mặt trắng nhỏ à, mau nhặt lên đi."

"Ha ~" Tiếng cười nhẹ tựa lông hồng phớt qua làm tâm can ngứa ngáy, tiếng cười không lớn nhưng trong phòng giam ầm ỹ này lại có thể nghe được rõ ràng.

Hắn cười nhạt nâng tay, vừa cởi cúc tay áo vừa mở miệng nói: "Xem ra, tao cần cho chúng mày biết cái gì gọi là lễ phép."

"Trước mặt lão đại còn kiêu căng như vậy, tiểu tử, mày quả thật là thiếu đánh!" Khỉ gầy đen nhận được ánh mắt lão đại liếc đến lập tức làm khó dễ cho Bạch Lễ, hắn nắm chặt nắm tay, trực tiếp hướng về phía mặt Bạch Lễ đánh tới.

Bạch Lễ nhẹ nhàng chặn nắm tay của khỉ đen gầy, chân sau hất một phát quất hắn xuống mặt đất, hắn đi đến bên người khỉ gầy đen ngồi xổm xuống, trong lúc khỉ gầy đen muốn bò lên phía trước liền nắm lấy đầu của hắn dùng sức đập xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Đông! Tiếng đầu người đập vào sàn nhà vang lên tiếng vang thấm người.

"Cái con *! ĐM -"

Đông! Một nhát lại một nhát, trên mặt Bạch Lễ vẫn tràn đầy ý cười ôn hòa, nhưng mà bàn tay nắm đầu khỉ gầy đen lại không lưu tình chút nào, đến khi sàn nhà nhiễm vết máu, Bạch Lễ thậm chí không dừng tay mà còn xuống tay càng ngày càng tàn nhẫn.

"Chúng mày còn thất thần cái gì! Còn không mau kéo hắn ra!" Nam nhân lưu manh rốt cuộc cũng hồi phục lại tinh thần sau khi khiếp sợ liền hoảng loạn lớn tiếng nói.

Mấy tiểu đệ khác vội vàng chạy qua.

Bạch Lễ đột nhiên ngẩng đầu, khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười xán lạn, hàm răng trắng sáng lóe lên hàn quang, hắn lạnh lùng liếc mấy người muốn lên hỗ trợ, dưới tay lại lần nữa dùng sức đập đầu xuống sàn nhà.

Mấy người muốn kéo Bạch Lễ ra toàn thân lạnh lẽo cứng đờ tại chỗ, bọn họ có chút khủng hoảng nhìn nhau, ai cũng không dám tiến lên một bước.

Cửa sắt bị ngục giam dùng sức kéo ra, một đám cầm côn điện trong tay ùa vào phòng: "Mau dừng tay cho ta!"

Bạch Lễ ngẩng đầu nhìn cảnh ngục một cái, thuận theo buông đầu tóc trong tay ra. đứng lên: "Rất xin lỗi." Hắn ôn hòa cười, tự giác thừa nhận sai lầm.

"Đánh người trong ngục giam, lá gan của ngươi cũng thật lớn!" Cảnh ngục ý bảo vài tên cảnh sát bắt Bạch Lễ lại: "Đưa hắn vào tạm giạm."

"Vâng." Vài người tiến lên còng tay Bạch Lễ, sau đó đè hắn ra khỏi cửa.

Cảnh ngục ngồi xuống sờ mạch đập của khỉ gầy đen, xác nhận hắn không chết mới nhẹ nhàng thở ra, hắn đứng lên nhìn bình tiểu trên chăn, ánh mắt quét tới mấy người còn lại trong phòng: "Hừ, gặp được đứa cứng đầu rồi phải không, bây giờ thì thành thật đi! Đáng đời!" Nói xong liền xoay người rời đi.

Mấy phạm nhân trong phòng giam hai mặt nhìn nhau, sôi nổi lùi về vị trí của mình không sinh sự, nam nhân lưu manh nhìn vết máu trên sàn nhà, đầy mặt hoảng sợ.