Nam Chủ Đều Là Xà Tinh Bệnh

Chương 1-2: Mỹ thiếu niên tự bế (1)




P/s: cảm thấy cái ảnh klq với truyện TwT nhưng mị vẫn để hihi

" Bác sĩ Ôn, thật sự là làm phiền ngươi rồi, tình huống của con ta thật sự đặc biệt, chỉ có thể mời ngài tới trị liệu." Năm tháng chưa từng lưu lại quá nhiều trên mặt người phụ nữ xinh đẹp này, trên mặt bà mang 1 nụ cười khéo léo nhẹ nhàng thân thiết kéo người vào trong nhà.

" Không phiền toái, tới nhà phục vụ cũng là trong phạm vi nghiệp vụ của ta." Giọng nói mềm nhẹ dễ nghe vang lên, khóe miệng Ôn Noãn vạch ra 1 độ cong ôn nhu, mắt cong cong, ý cười tràn đầy nói.

Trước mắt là 1 nữ hài duyên dáng, yêu kiều, quần trắng đơn giản mà thanh thuần, tóc đen dài sau đầu, vài sợi tóc trên trán rủ xuống càng làm cho khuôn mặt của cô thêm xinh đẹp. Cả người cô tản ra khí tức ôn nhu, cho dù cô không làm cái gì thì chỉ cần nhìn đến ý cười tràn đầy trên mắt cũng khiến toàn thân người ta thoải mái.

Bởi vì do con trai của mình, Cố mụ mụ đã gặp qua đủ loại bác sĩ tâm lý, trong đó đều không thiếu người ôn nhu, chỉ là lần đầu tiên gặp mặt cũng khiến người ta sinh ra hảo cảm.

Vốn bác sĩ Lương đề cử vị mới tuổi trẻ đã tốt nghiệp này, bà còn có chút không vui, dù sao cũng là người mới, không có kinh nghiệm so với bác sĩ Lương già dặn, nhưng hiện tại xem ra, có lẽ, lần này thật sự có thể thành công không chừng...trong lòng Cố mụ mụ xuất hiện một tia hy vọng.

" Tình huống của Thời Vũ hẳn là bác sĩ Lương đã nói cho cô biết. Lúc trước chúng ta đã mời rất nhiều bác sĩ, phương pháp gì cũng đều thử qua, chính là..." Nói đến đây cái mũi của Cố mụ mụ bắt đầu đỏ.

Ôn Noãn nhẹ nhàng cầm đôi tay hơi phát run của Cố mụ mụ, cho đến khi cảm xúc Cố mụ mụ ổn định lại mới cười nhạt nói:" Dì, người phải tin tưởng ta chứ."

Cố mụ mụ nắm tay cô gật đầu:" Bác sĩ Ôn, Thời Vũ liền làm phiền ngươi rồi. "

"Không sao, yên tâm."

Cố Thời Vũ, nam, 20 tuổi, 5 năm trứơc vì một cuộc bạo lực ác liệt ở vườn trường mà tính cách đại biến. Vốn dĩ là một thiếu niên tràn ngập sức sống biến thành một người không ra khỏi phòng nửa bước, nhìn thấy người lạ sẽ cực kỳ khủng hoảng, thậm chí còn phát cuồng như một bệnh nhân tâm thần.

Dựa theo tư liệu hệ thống, lúc trước Cố Thời Vũ là một thiếu niên hoạt bát sáng sủa nhiệt tình, làm người lạc quan rộng rãi còn có một chút ngạo khí của thiếu niên nên được rất nhiều nữ sinh yêu thích, cũng có một ít nam sinh nhìn hắn không vừa mắt, nên mấy tên côn đồ trong trường quyết định giáo huấn hắn một chút, vì vậy giữa giờ học đã bắt cóc tới sân thể dục, trước toàn trường lột sạch đồ của hắn. Đạo bóng ma này đã trực tiếp đem thiếu niên ngạo khí đả kích thành chứng bệnh sợ hãi người lạ.

Cố gia cha mẹ đau lòng con trai bảo bối, sau khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện liền chuyển đến nơi khác sống. Nhưng cho dù có dời đi thì cũng không làm cho hắn có nửa điểm sức sống, 3 năm sau, tình hình của Cố Thời Vũ càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí chỉ cần nghe thấy tiếng người lạ cũng khiến hắn chịu kinh hách.

Cố gia cha mẹ đã mời rất nhiều bác sĩ tâm lý, nhưng đều chẳng ra gì, nguyên chủ cũng là một người không được. Lúc bọn họ sắp tuyệt vọng thì có một vị bằng hữu giới thiệu cho họ một lão giáo sư tâm lý học định cư ở nướ c ngoài cho họ. Cố Thời Vũ rõ ràng có chuyển biến tốt đẹp. Mà nữ chủ là học sinh của lão giáo sư, trong quá trình trị liệu đảm nhiệm chức trợ lý.

" Đây là phòng của Thời Vũ." Cố mụ mụ mang Ôn Noãn lên lầu hai. " Hai năm trước, hắn còn ra khỏi phòng, sau mấy năm hắn liền sống chết không muốn đi ra." Nói xong Cố mụ mụ dùng chìa khóa mở cửa phòng đã đóng chặt.

Hai màu xanh, trắng đan xen làm cho cả phòng ngủ rất thoải mái, ánh mặt trời xuyên thấu vào phòng làm cho cả phòng sáng ngời. Phía trước cửa sổ có một cái bàn làm việc được dọn dẹp sạch sẽ, kệ sách, tủ quần áo ở trong phòng chiếm một góc.

Phòng Cố Thời Vũ cùng trong tưởng tượng Ôn Noãn không giống nhau làm cho cô có chút kinh ngạc há miệng thở dốc, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Cố mụ mụ.

" Ta nghĩ hoàn cảnh thoải mái có thể giảm bớt bệnh tình của hắn cho nên thường xuyên dọn dẹp phòng."

"Hoàn cảnh như vậy rất tốt." Ôn Noãn cười gật đầu tán thành.

Tìm trong phòng ngủ cùng nhà vệ sinh cũng không thấy Cố Thời Vũ đâu, Cố mụ mụ bất đắc dĩ thở dài duỗi tay chỉ tủ quần áo.

Ôn Noãn nháy mắt đã hiểu ý tứ của cố mụ mụ, cô làm động tác yên tâm, nhìn Cố mụ mụ rời khỏi mới cẩn thận quan sát phòng này.

Trong nguyên tác, lúc mới tới nữ chủ cùng lão giáo sư cũng không có cách nào tiếp cận Cố Thời Vũ. Giáo sư dùng gần ba tháng thời gian, mỗi ngày đều tới coi chừng Thời Vũ, đầu tiên là ở trong lòng hắn yên lặng bồi hắn trốn, chờ Cố Thời Vũ quen hơi thở của mình liền bắt đầu lẩm bẩm cùng hắn nói chuyện phiếm, dần dần, Cố Thời Vũ cũng bắt đầu đối với thái độ thân cận của hắn có cảm giác, vì vậy mà nữ chủ cũng tự nhiên mà tiến vào vòng cảnh giới của hắn.

Bình thường mà nói, Ôn Noãn cũng sẽ áp dụng biện pháp vô thanh vô tức tiếp cận bệnh nhân như vậy, nhưng tình huống lần này đặc thù, còn hơn một tháng nữa nữa nữ chủ sẽ xuất hiện, nàng căn bản không có thời gian dùng cách nước nấu ếch xanh để mở ra tâm của Cố Thời Vũ.

Ôn Noãn cố gắng làm cho thanh âm chính mình giảm đến thấp nhất, ánh mắt quan sát một tấc lại một tấc tiểu thế giới mang đến cảm giác an toàn của hắn, nếu có thể từ sinh hoạt hằng ngày của hắn tìm được đột phá, dù là mở ra một lỗ hổng nhỏ cũng tốt, cô nhất định nhân cơ hội đó để thân cận hắn.

Nhìn chung quanh một vòng, Ôn Noãn đem ánh mắt phóng tới bàn sách trước cửa sổ, Mạn họa thư*, sách giáo khoa, notebook đều không ít, đèn bàn màu trắng xinh đẹp tựa như nột tác phẩn nghệ thuật, bình nước cùng chén đặt giữa cái bàn gỗ nhỏ tinh xảo, đối diện bàn lớn là một khung ảnh, bên trong là một thiếu niên soái khí mặc đồ bóng rổ, một tay hắn ôm bóng rổ, tay bên kia làm một thủ thế hình chữ V, tươi cười sáng lạn làm lộ ra hàm răng trắng bóc.

* chắc là tranh chữ Mạn

Tiểu hài tử này còn rất đẹp trai.

Cái bàn sách hấp dẫn chú ý của Ôn Noãn là vì trên đó bày biện đồ rất kỳ quái, hơn nửa bên phải sắp xếp đồ rất cẩn thận, bên trái lại không có bất kỳ cái gì, chỉ có một cái chén đặt lẻ loi trên đó và vài giọt nước rơi xuống xung quanh.

Ôn Noãn như suy tư đem ánh mắt phóng lên cây sương rồng trên bên bệ cửa sổ, nhìn màu sắc bộ rễ màu đen cùng nửa bên trên hoàn toàn khác nhau, nụ cười nhạt nhu hòa dần dần hiện trên khóe môi.

" Bác sĩ Ôn, nhanh như vậy đã xong sao?" Cố mụ mụ trong phòng bếp đang chuẩn bị trà bánh thấy rất nhanh Ôn Noãn đã đi ra liền kinh ngạc hỏi cô.

" Phải, đã xong" Ôn Noãn cười gật đầu

Cố mụ mụ kéo Ôn Noãn vào phòng khách lo lắng hỏi:" Thời Vũ hắn có thể trị khỏi sao?"

"Đương nhiên là có thể, dì cứ yên tâm, đối với kế hoạch trị liệu sau này ta đã có chút ý tưởng." Ôn Noãn ôn nhu trấn an nói.

Trên thực tế, mỗi bác sĩ đều nói như vậy, loại lời nói này bà đã nghe quá nhiều, nhưng cuối cùng vẫn là hoàn toàn thất bại:" Bác sĩ ôn, ta còn lo lắng...."

" Phải tin tưởng hài tử của ngươi, hắn sẽ cho ngươi thấy kỳ tích." Ôn Noãn nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của Cố mụ mụ, ngữ khí kiên định mà trầm ổn.

Cố mụ mụ hốc mắt nóng lên, bà cố nén nước mắt gật đầu thật mạnh.

"Về việc trị liệu cho nhi tử ngài, ta có một số việc cần nhờ dì và chú."

Ôn Noãn tươi cười mang theo tia bình ổn nhân tâm, Cố mụ mụ vội vàng bình ổn cảm xúc nói:" Chuyện gì? Chỉ cần ta và ba hắn có thể làm được."

"Mong ngài đem người làm vườn thu hồi, internet cũng bỏ, nếu con ngài hỏi cái gì, ngài chỉ cần nói không biết."

"Này... vì cái gì nuốn làm như vậy."

Ôn Noãn nhợt nhạt cười:

"Vì muốn cho con ngài tạo kỳ tích."