Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 962: Nhẹ chút, sẽ đau 52




Edit: Hạ Thiên

Beta: Tinh Niệm

Thời Thù ngồi ở trên sô pha, trong tay nắm một viên kẹo sữa dâu tây màu hồng.

Tần Như đi vào, làm bộ chuyện gì cũng không có

"Tiên sinh, đạo diễn nói muốn bắt đầu giảng diễn."

Thời Thù gật đầu, đứng lên.

"Đi thôi."

Nhìn qua tâm tình tựa hồ cũng không tệ lắm.

Mặt khác một bên, Tô Yên về tới phòng hóa trang của Chu Viện, Chu Viện không còn ở bên trong.

Tiểu Dĩnh bưng một ly đồ uống, đưa tới trước mặt Tô Yên, cười nói

"Vất vả ồi."

Tô Yên nhận lấy, chưa nói cái gì, chỉ là nhìn một vòng quanh phòng.

Tiểu Dĩnh ra tiếng

"Chu Viện tỷ bị đạo diễn kêu đi, chuẩn bị bắt đầu quay, đang giảng diễn. Chúng ta liền đi chỗ quay chụp chờ chị ấy. Đi thôi."

Tô Yên gật gật đầu.

Tiểu Dĩnh trong tay cầm theo một cái hộp, còn có một cái balo.

Hai cái nhìn qua đều thực nặng.

Tiểu Dĩnh đưa nhét cái hộp vào trong balo rồi đưa cho Tô Yên.

Hai người cùng nhau đi ra ngoài.

Mới vừa đi vào chỗ phim trường, liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm

"Tới tới tới a, Mạnh Tuyết mời mội người uống trà lạnh."

Nói xong, liền có người bắt đầu phân phát.

Rất nhiều người không hẹn mà cùng nói lên

"Cảm ơn Mạnh Tuyết tỷ"

Kỳ thật rất nhiều người căn bản không biết Mạnh Tuyết là ai, cũng không biết cô bao lớn.

Nhưng có thể vừa tới liền ra tay rộng rãi mời mọi người uống trà.

Tiếng "tỷ" này là gánh nổi.

Ở chỗ này, mọi người cũng không chú ý tuổi lớn nhỏ.

Mà để ý ở mức độ nổi tiếng, nỗ lực hay không, và có tiền hay không.

Ít nhất Mạnh Tuyết chiếm cái cuối cùng.

Mạnh Tuyết mặc một bộ quần áo nha hoàn, mang theo khăn trùm đầu giả, cắm một cây cây trâm.

Có vẻ tiểu gia bích ngọc*, cô ấy lớn lên cũng rất đẹp.

*"Tiểu gia Bích Ngọc" nghĩa gọn là chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê các".

Cho nên vô luận mặc cái gì cũng sẽ không quá xấu.

Sau đó, đồ uống cũng được đưa đến trước mặt Tô Yên.

Tô Yên lắc đầu, nâng lên cái cốc trong tay mình

"Không cần, cảm ơn."

Nói xong, người phát đồ uống kia dừng một chút, nhìn Tô Yên liếc mắt một cái

Ra tiếng

"Đã là miễn phí, cho cô cô liền cầm đi."

Tô Yên lắc đầu

"Không uống hết được."

Người nọ lại nhìn nhiều Tô Yên vài lần, dịch tay

"Mới tới à."

Nói xong, lại cười tiếp tục phát đồ uống cho những người khác.

Mà Tô Yên cự tuyệt, vừa vặn bị Mạnh Tuyết nhìn ở trong mắt.

Lúc nhìn đến Tô Yên, Mạnh Tuyết cũng có chút kinh ngạc.

Nhưng mà nhìn trên tay cô còn cầm theo túi đồ căng phồng, liền hiểu rõ.

Cô ta xách làn váy đi tới.

Cười ra tiếng

"Tô Yên, không nghĩ tới ở chỗ này có thể gặp được cậu."

Tô Yên gật gật đầu

"Ân"

Cô cùng Mạnh Tuyết không thân.

Là kiểu bạn cùng lớp học chung ba năm mới nói chuyện được vài câu ấy.

Mạnh Tuyết tầm mắt lại lần nữa liếc đồ vật trong tay Tô Yên, cười ra tiếng

"Đây là tới chỗ này tặng đồ cho ai vậy?"

Tô Yên lắc đầu

"Tôi là trợ lý của Chu Viện tỷ."

Nghe được là trợ lý của Chu Viện, Mạnh Tuyết trong mắt hiện lên một trận kinh ngạc.

Nhưng mà thực mau gật đầu

"Trợ lý Chu Viện a, vậy khẳng định sẽ rất vất vả. Phải cố lên nha."

Nói xong, Mạnh Tuyết cầm lấy một lọ trà lạnh, duỗi tay, nhét lại vào trong túi đồ của Tô Yên.

Cười nói

"Trời nóng, nên uống nhiều trà lạnh chút, bị cảm nắng là không tốt."

Tô Yên nhìn thoáng qua hộp trà kia.

Cô kỳ thật cũng không muốn uống.

Nhưng mà Mạnh Tuyết đặt trà lạnh xong, liền tránh ra.

Bên cạnh, Tiểu Dĩnh đi tới, cười nói

"Đứng ở chỗ này làm gì? Không mệt? Chỗ đó là nơi chị Chu Viện nghỉ ngơi, đặt đồ vật ở chỗ đó liền tốt rồi."

Tô Yên gật gật đầu.