Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 950: Nhẹ chút, sẽ đau 40




Edit: Vio

Beta: Tinh Niệm

"Tê tê tê tê tê"

Sao giờ chị mới về, em một mình một con rắn ở nhà đã lâu a.

Tô Yên sờ sờ đầu Tiểu Hồng.

"Em là một con rắn thông minh, hẳn là tự mình chơi được."

Tiểu Hồng vung cái đầu

"Tê tê tê tê tê"

Em muốn chơi cùng chị.

Nói xong, cái đầu kia lại bắt đầu cọ cẳng chân Tô Yên.

Vẫn luôn quấn lấy.

Từ khi Cổ Vương lại lần nữa tiến vào thời kỳ tu luyện, chỉ còn lại Tiểu Hồng ở bên ngoài lắc lư.

Lúc trước Tô Yên cho bọn nó một con một bộ công pháp.

Nhưng là con đường tu luyện lại hoàn toàn khác nhau.

Cổ Vương tu luyện là yêu cầu trường kỳ an tĩnh tiến vào vô ngã thế giới.

Mà Tiểu Hồng??????.

Ở bên ngoài ăn ăn uống uống chơi chơi cái đuôi, buổi tối mỗi ngày ghé vào trên tảng đá, tắm ánh trăng, hấp thu thiên địa tinh hoa, chính là đang tu luyện.

Đáng tiếc.

Tiểu Hồng khả năng đầu óc lớn lên ở cái đuôi, thế cho nên mỗi ngày chơi chơi cái đuôi liền chơi đến đầu óc không có luôn.

Thế cho nên lâu như vậy,《 tinh mãng quyết 》kia còn chưa có niệm xong.

Trước khi Cổ Vương tiến vào tu luyện trường kỳ vô ngã, thấy Tiểu Hồng ngày ngày chỉ biết bắt con bướm.

Liền nói với nó, để nó tu luyện phần thứ nhất trước.

Chờ đến ngày sau nó xuất quan, lại dạy Tiểu Hồng phần sau.

Tiểu Hồng thực nghe lời.

Cho nên, mỗi ngày đều thực nghiêm túc ghé vào trên tảng đá, hấp thu tinh hoa thiên địa.

Nhân tiện phơi phơi ánh trăng.

Mặt trước phơi, mặt sau cũng phơi.

Sau đó, thân thể cao lớn kia, càng phơi càng nhỏ, càng phơi càng nhỏ.

Cẩn thận tính, Tiểu Hồng đã phơi hơn một trăm năm.

Cổ Vương bế quan cũng hơn một trăm năm.

Tiểu Hồng ở đằng kia lăn lộn.

Ngẩng đầu

"Tê tê tê tê tê"

Yên Yên, Cổ Vương khi nào sẽ ra?

Tô Yên mờ mịt một cái chớp mắt

"Cổ Vương là ai?"

Tiểu Hồng cái đầu rũ đi xuống

"Tê tê tê tê tê"

Một bên phun lưỡi rắn, một bên ném cái đuôi trườn ra cửa.

Tiếp tục nằm bò ở trên tảng đá kia.

Hôm nay đã là cuối tuần.

Ngày mai phải đi học, cho nên cô liền đi ngủ sớm.

Sáng sớm hôm sau đi trường học, hết thảy đều thực bình tĩnh.

Như ngày thường.

Tiểu Hoa nghi hoặc

"A? Ký chủ, thực an tĩnh a."

"Làm sao vậy?"

"Ký chủ ngày hôm qua cứu Chu Viện ra, còn gây sự với những phóng viên đó, còn tưởng rằng bọn họ muốn cho ký chủ lên tin tức đầu đề đâu."

Được Tiểu Hoa nhắc nhở như vậy, Tô Yên cũng nghĩ tới.

Hình như, đúng thế thật.

Quá an tĩnh.

Tô Yên móc di động ra, dựa theo phương pháp lúc trước Tiểu Hoa dạy, lên Weibo.

Quét một vòng, về tin tức ngày hôm qua, cái gì cũng không có.

Tô Yên thu điện thoại di động.

Ra tiếng

"Có lẽ là bị áp xuống đi."

Chỉ có loại giải thích này.

Nhưng mà như vậy mới tốt.

Vừa đi vào, liền nghe được từng đợt tiếng nói bội phục tán thưởng

"Oa, Mạnh Tuyết cậu thật là lợi hại, thế mà được tuyển chọn."

"Thật hâm mộ a, như vậy cậu liền có cơ hội nhìn thấy Thời Thù ca ca, còn có thể cùng hắn đáp diễn, cũng quá hạnh phúc đi?"

"Đúng vậy, đúng vậy. Thực hâm mộ. Mạnh Tuyết, cậu nhất định phải xin chữ ký giúp tớ nhé, nhất định a, đến lúc đó mời cậu ăn cơm."

"Wow, Mạnh Tuyết, có khi nào cậu dựa vào nhân vật này mà nổi tiếng hay không? Sau đó trở thành hoa đán nhỏ nhất trong giới giải trí??"

Một đám học sinh quay chung quanh một nữ sinh, ríu rít hâm mộ nói không ngừng.

Tô Yên nhìn nhiều hai lần.

Mạnh Tuyết ở trường học rất có danh tiếng.

Bởi vì xinh gái, gia thế tốt.

Nhân vật cấp bậc Hoa hậu giảng đường.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Ký chủ, bọn họ đang nói cái gì?? Hình như thảo luận thực kịch liệt a."

Thân là một cái hệ thống, nó so với ký chủ còn bát quái hơn.

______

Không nói nhiều, chỉ một câu thôi:

"NGÀY MAI BẠO CHƯƠNG ÓHHH!"