Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 916: Nhẹ chút, sẽ đau 4




Edit: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Khi mới trở nên nổi tiếng, Thời Thù nhìn qua trông rất vô hại, liếc mắt một cái có thể làm người kích phát tình thương của mẹ.

Quân Vực lúc ấy cân nhắc, nhất định sẽ làm cho Tiểu Quai chăm sóc hắn thật tốt.

Nào biết đã tìm lâu như vậy.

Vẫn không tìm được người, không thể giả vờ nổi nữa. Thậm chí ngày càng không kiên nhẫn.

Làm cho hình tượng trước màn ảnh TV bắt đầu sụp đổ.

Thời Thù có thể trở nên thiếu kiên nhẫn nếu cuộc phỏng quá vấn dài trên TV.

Không biết tại sao, ngày càng có nhiều fans yêu thích.

Là quá cá tính sao??

Đủ loại suy đoán cũng vô pháp lý giải.

Chẳng lẽ fans hâm mộ hiện tại đều thích cuồng ngược??

Việc fans điên cuồng ủng hộ, dẫn đến một cuộc giẫm đạp nghiêm trọng chưa từng thấy trong vài thập niên qua.

Điều này cũng dẫn đến nhiều ý kiến ​​khác nhau từ người qua đường.

Cảm thấy Thời Thù hiện tại, cũng chỉ dựa mặt ăn cơm mà thôi.

Đặc biệt là sự tương phản rất lớn giữa lần ra mắt và bây giờ.

Làm cho người qua đường trở nên không thích.

Trước kia quỳ gối khom lưng, nổi tiếng rồi thì bắt đầu mắt cao hơn đầu?

Con mẹ nó, tất cả fans đều mù quáng.

Ngoài cửa, Tần Như vẫn đang sắp xếp lịch trình cho ngày mai.

Theo tình hình này, lịch trình buổi sáng ngày mai sẽ bị hoãn lại.

Là một trợ lý đã đi theo Thời Thù trước khi xuất đạo.

Có thể làm vừa lòng chủ nhân có tính bắt bẻ và thiếu kiên nhẫn kia.

Chắc chắn là phải có sự nỗ lực hơn người và một trái tim siêu khỏe.

Chu đáo mọi mặt là rất cần thiết.

Người khác chết hay sống, trước mặc kệ.

Phải làm cho vị trong phòng kia thoải mái mới là điều ưu tiên.

Ngay cả khi tiên sinh không bao giờ nói ra, nhưng anh ta đã theo hắn nhiều năm như vậy.

Tần Như mơ hồ cảm giác được tiên sinh đang tìm người.

Nhưng người tiên sinh đang tìm rốt cuộc là ai?

Tần Như đẩy mắt kính gọng vàng.

Quên đi.

Khi nào tiên sinh muốn nói, tự nhiên sẽ nói ra.

.......

Lại nói nói đến vị bạn học bị mất ký ức của chúng ta.

Bầu trời tối đen.

Đã gần mười giờ.

Tô Yên bước ra từ khách sạn năm sao.

Tiểu Hoa tràn đầy chua xót nói một câu

"Ký chủ vất vả rồi."

Tô Yên cầm phong bì trong tay, sờ sờ.

Bên trong là số tiền ba giờ pha chế rượu cô nhận được.

Tiền boa cộng thêm với tiền lương.

6000 tệ.

Tô Yên trả lời

"Không vất vả."

Thể lực của cô rất tốt.

Cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Dù sao cũng là cô gái một chưởng có thể làm cho cây ngô đồng thiếu chút bật rễ.

Nói đến vẫn phải cảm ơn hệ thống Tiểu Hoa.

Là nó cảm thấy cô pha chế rượu khẳng định rất lợi hại, vì vậy cô đã mua một bình lắc cocktail để tự học.

Ngẫn nhiên nhận được cơ hội, có được lời mời làm nhân viên pha chế tư nhân trong khách sạn năm sao này.

Chỉ cần đến đây để pha chế đồ uống khi có người yêu cầu.

Tiểu Hoa lên tiếng

"Ký chủ, bây giờ chị muốn đến quán bar sao?"

Tô Yên lắc đầu

" Không đi."

"Ký chủ muốn về nhà?"

"Mua bánh kem."

Tiểu Hoa vừa nghe, trong lòng tràn đầy hâm mộ ghen ghét

"Ký chủ, Tiểu Hồng không ăn bánh kem cũng sẽ không đói chết."

Tô Yên nghĩ đến con rắn vừa ngốc vừa không biết là chủng loại gì mà mình đang nuôi kia.

Lên tiếng

"Nó gần đây biểu hiện khá tốt, không tùy tiện cắn người, cũng không phá vỡ đồ đạc. Xem như đây là phần thưởng."

Cũng không biết con rắn này có bị chấn thương sọ não không.

Chỉ cần hưng phấn lên là đi cắn đồ vật.

Nhưng thật ra nó không làm tổn thương bản thân.

Chỉ là đồ nội thất lâu lâu sẽ đổi bộ bộ, thật sự rất phí tiền.

Những chuyển đồ đều quen mặt cô rồi.

Không biết tại sao bọn họ đều cho rằng cô đang nuôi một con chó.

Đi bộ ngang qua nhà ga trước mặt.

Lúc ngang qua, trên màn hình điện tử đang phát một tin quảng cáo.