Edit: Uyển siêu lười
Beta: Tinh Niệm
Bạn học Tô Tiểu Mộng, ngày thứ bảy sau khi bị Quân Vực nhận nuôi.
Bước lên con đường đến trường mẫu giáo.
Tuyên bố với người ngoài, Tô Tiểu Mộng năm nay năm tuổi.
Bắt đầu từ lớp mẫu giáo nhỏ.
Sáng sớm thức dậy, bạn học Tô Tiểu Mộng ăn sáng xong, đặt cặp sách của mình lên ghế sofa.
Trong tay ôm bình sữa bò.
Đang uống sữa.
Tất nhiên, uống sữa không phải là điều quan trọng nhất.
Điều quan trọng nhất là cậu chờ đợi ""mẹ và ba" của mình cùng nhau đưa cậu đến trường.
Không biết đợi bao lâu, Quân Vực rốt cuộc cũng chậm rì rì xuống cầu thang.
Mà bạn nhỏ Tô Tiểu Mộng nhìn ra phía sau Quân Vực.
Nhìn nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng mẹ mình.
Nãi thanh nãi khí lên tiếng
"Ma ma đâu rồi?"
Quân Vực liếc mắt nhìn Tô Tiểu Mộng.
Có phải thằng nhóc này đã quên bản thân nó là một Chủ Thần, tuổi còn lớn hơn cả Tô Yên không?
Kêu một tiếng ma ma này, kiểu gì cũng thấy không ổn.
Một lúc sau, Quân Vực dời tầm mắt
"Ma ma của nhóc hôm qua đến khuya mới ngủ, vì vậy hôm nay cô ấy không thể đưa nhóc đi."
Tô Tiểu Mộng vẻ mặt mất mát.
Đầu héo héo.
Con nhà người ta vào ngày khai giảng đầu tiên đều được ba mẹ cùng nhau đưa đi.
Nhưng chẳng mấy chốc, Tô Tiểu Mộng liền ngẩng đầu lên.
Hôm qua ma ma nói.
Buổi sáng hôm nay không thể đưa cậu đi được, nhưng buổi chiều khẳng định sẽ đi đón cậu.
Tô Tiểu Mộng vươn tay cầm chiếc cặp trên ghế sofa
"Không sao, vậy ta đi học đây."
Nói xong đi ra ngoài.
Khi đi ra khỏi cổng lớn.
Phát hiện Quân Vực vẫn còn đi theo mình.
Đứng trước xe, cậu quay đầu lại nhìn hắn
Lên tiếng
"Ngươi không cần phải đưa ta đi."
Quân Vực cong môi, không biết có phải do dậy sớm hay không, bộ dáng có chút lười nhác
"Hôm nay là ngày đầu tiên nhóc đi học, thân là một người cha, đương nhiên ta phải đưa nhóc đi."
Tô Tiểu Mộng đứng ở cửa rối rắm trong chốc lát.
Cuối cùng nói
"Vậy cũng được."
Nói xong, leo lên xe.
Hồng Dạ lái xe, nhanh chóng đến cửa nhà trẻ.
Bởi vì hôm nay là ngày khai giảng.
Ngày đầu tiên, cha mẹ đều đưa vào bên trong lớp.
Tô Tiểu Mộng xuống xe.
Mang cặp sách đi vào bên trong.
Ba cậu nhóc đi so với cậu còn nhanh hơn, hắn bước chân dài, căn bản không quan tâm cậu đang tung ta tung tăng đi phía sau.
Bộ dáng kia như là ước gì nhanh chóng đem cậu gửi vào bên trong kia.
Quân Vực lớn lên đẹp trai, đặc biệt là bộ dáng mỉm cười, tự phụ lười biếng, khi hắn bước vào trường, đã thu hút sự chú ý của nhiều người.
Mà Tô Tiểu Mộng lớn lên trắng trắng mềm mềm, một đôi mắt vàng rực rỡ.
Vừa manh lại đáng yêu, cũng rất hấp dẫn người khác.
Thế cho nên khi tổ hợp này vừa xuất hiện, thu hút mọi người dừng chân đứng lại nhìn ngó.
Sau khi đi bộ khoảng ba phút, cuối cùng cũng đến cửa lớp của Tô Tiểu Mộng.
Ở cửa có một cô giáo trẻ.
Thời điểm nhìn thấy cha con Tô Tiểu Mộng xuất hiện.
Giáo viên hơn nửa ngày vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Quân Vực.
Cho đến khi Tô Tiểu Mộng ngẩng đầu lên
"Này, con ở đây."
Vuwag dứt lời, cô giáo phục hồi tinh thần, vội vàng cúi đầu nhìn cậu.
Vừa nhìn vừa cười
"Bé con, tên của con là gì?"
"Tô Tiểu Mộng."
Khi nói ra ba chữ này, đầu Mộng Yểm nghiêng sang một bên.
Có vẻ như không tình nguyện lắm.
Giáo viên nhìn Quân Vực đang đứng một bên, rồi nhìn lại Tô Tiểu Mộng
Cười nói
"Con lớn lên thật giống cha của con nha."
Tô Tiểu Mộng nghe lời này có chút không thể tưởng tượng.
Nhưng không nói thêm.
Ngay lúc này, nó nghe được trong lớp truyền ra tiếng khóc kinh thiên động địa.
Tô Tiểu Mộng thò đầu nhìn vào.
Một đám trẻ con, răng cũng chưa có.