Edit: Tinh Niệm
Bất quá, cũng bởi vì Tô Yên luôn luôn nhân nhượng, thành công cổ vũ Cơ Ngọc tà khí oai phong.
A, không đúng, phải nói, thành công làm hắn càng ngày càng bộc lộ bản tính chân thật của mình.
Cơ Ngọc chậm rãi ra tiếng
"Vậy hầu gia, sẽ bởi vì những kiều thê mỹ thiếp đó mà chán ghét nô sao?"
Tô Yên lắc đầu
"Tất nhiên là sẽ không."
"Nô muốn mãi luôn ở bên hầu gia, chỉ có nô cùng hầu gia, không có những người khác."
Nói nói, đúng là vòng một đường lớn a.
Cơ Ngọc rốt cuộc bại lộ ra mục đích chính.
Những người mỹ thiếp trong hậu viện của Tô Yên kia, hắn từ lâu đã nhìn không thuận mắt.
Mỗi một lần nhìn những kẻ đó oanh oanh yến yến dán trên người Tô Yên.
Hắn liền cảm thấy mặt âm u trong lòng mình sẽ mở rộng một phân.
Tô Yên nghi hoặc
"Bọn họ tới quấy rầy chàng?"
Cơ Ngọc trầm mặc.
Cũng không nói có hay không có.
Quấy rầy Cơ Ngọc?
Với bộ dáng che chở bảo bối như bây giờ của Tô Yên.
Nghiễm nhiên Cơ Ngọc đúng là nam sủng được sủng ái nhất lúc này.
Kẻ nào không có mắt sẽ đến đắc tội?
Còn nữa.
Dù tính là tới thật thì lại như thế nào?
Người có hại khẳng định không phải hắn là được.
Nhưng mà hiển nhiên Tô Yên lại không nghĩ như vậy.
Trong mắt nàng, Cơ Ngọc luôn luôn là người bị hại.
Tô Yên luôn lo lắng hắn sẽ bị khi dễ.
Hơn nữa bộ dáng Cơ Ngọc lúc này lại trầm mặc không nói.
Tô Yên gật đầu
"Chuyện hậu viện, chờ thêm chút thời gian ta liền xử lý."
Cơ Ngọc ôm Tô Yên
"Hầu gia có đói bụng?"
"Ân"
"Cơ Ngọc hầu hạ hầu gia dùng bữa."
Chuyện hậu viện kia, hắn lại không đề cập tới một câu.
Giống như vừa nãy chuyện gì cũng không có phát sinh.
Nếu là Tam điện hạ ở chỗ này, chỉ sợ cũng sẽ táp lưỡi cảm thán.
Một kẻ quấy nhiễu triều đình đến rối loạn.
Thế nhưng lại dùng tất cả tâm cơ để tranh sủng.
Thật là, làm người không lời nào để nói a.
.....
Mấy ngày gần đây trong triều đình hình thành tình thế giằng co thực rõ ràng.
Một bên lấy Đại điện hạ cầm đầu, một bên lấy nhị điện hạ cầm đầu.
Nhân lúc hoàng đế bệnh nặng, thời gian càng ngày càng dài.
Lúc trước chỉ là âm thầm xuống tay, bên ngoài lại vẫn là hài hòa như thường.
Hiện giờ sớm đã xé rách da mặt.
Tô gia hầu phủ, vẫn như cũ đứng ở phía trung lập.
Chọc đến người hai bên đều không thoải mái.
Tư thế mưa gió sắp đến càng thêm rõ ràng.
Cho đến một ngày.
Tô Yên ăn sang xong, giống như mọi ngày, nàng đến tìm phụ thân tiếp tục giao đấu.
Mới vừa đi đến trong viện kia.
Liền bỗng nhiên nhìn thấy một mũi tên dài gào thét, phụt một tiếng xuyên thấu ngực Tô phụ đứng ở nơi xa.
Tức khắc, Tô Yên liền trơ mắt nhìn máu tươi phun ra.
Nàng trố mắt ở chỗ đó.
Tô phụ che lại ngực, một bàn tay đỡ trường đao.
Phanh!
Trường đao cắm ở trên mặt đất.
Ngay lúc này, phía trên tường, hơn mười cung thủ đồng thời xuất hiện.
Cung tiễn nhắm chuẩn Tô Yên cùng Tô phụ.
Tô phụ che lại ngực, hai mắt đỏ ngầu hét với Tô Yên
"Chạy mau!!"
Tô Yên nói với Lan Chi phía sau
"Đi theo ta một tấc cũng không rời."
Lan Chi trong mắt thực hoảng loạn.
Tuy rằng cũng gặp qua rất nhiều trường hợp, nhưng vẫn là chưa bao giờ trải qua nháy mắt sinh tử như lúc này,.
Bất quá, nghe được thanh âm Tô Yên nhẹ nhàng, không có bất luận phập phồng gì.
Ngay lập tức, tâm ổn định rồi.
Lan Chi vội vàng gật đầu
"Vâng!"
Tô Yên bước nhanh hướng tới Tô phụ.
Tô phụ lắc đầu
"Mau! Đi mau!! Đừng tới đây!!"
Hiển nhiên, khi nói lời này đã chậm.
Bởi vì Tô Yên đã đi tới, đỡ Tô phụ từ trên mặt đứng lên.