*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Phản ứng đầu tiên của Tô Yên là lắc đầu
"Ta sẽ không."
So sánh với tiền, mạng sống tựa hồ mạnh hơn một ít.
Hoa Khuynh cười, cười rất thoải mái
"Ta sẽ không trách ngươi, ân nhân."
Hắn nói chậm rì rì, lại dọc theo con đường phía trước đi tiếp.
Không vào khách điếm, ngược lại tiếp tục đi sâu vào phía trong thành trì.
Vòng qua một con hẻm nhỏ, đi tới trước cửa của một tứ hợp viện.
* Tứ hợp viện
Hắn duỗi tay, làm khóa treo biến mất.
Sau đó đi vào.
Theo như trong sách "Yêu Vương giáng thế" có viết.
Nơi này là lúc hắn còn rất nhỏ, đã tự mình mua lấy.
Vốn định chờ đến sinh thần mười hai tuổi muốn cho phụ thân hắn một kinh kỉ.
Ai ngờ, sinh thần mười hai tuổi còn chưa tới, mà phụ thân hắn lại cho hắn một "kinh hỉ" lớn hơn.
Ngôi nhà này ngoài hạ nhân trước kia từng đi theo hắn biết thì không còn ai khác.
Đáng tiếc, hạ nhân lúc trước cũng bị ném vào trong hồ độc dược cùng với hắn, đã chết.
Bởi vì lâu không có người ở nên trong nhà bị bít kín một tầng tro bụi.
Nhưng tứ hợp viện này được bày biện vô cùng chỉnh tề, đồ vật cần có đều có, lau qua một chút là có thể vào ở.
Ở trong sân, có một vườn ngô đồng*, đang ở thời điểm nở rực rỡ nhất.
*Ngô Đồng
Hắn đứng ở trước sân, nhìn vườn ngô kia thật lâu không nhúc nhích.
Một canh giờ sau, Tô Yên bưng một chậu nước bẩn đi ra.
Liền nghe thấy Hoa Khuynh mở miệng
"Ân nhân"
Giọng nói cực kỳ dễ nghe.
Tô Yên dừng bước, ngẩng đầu nhìn hắn.
Hắn chậm rãi lên tiếng
"Những cây ngô đồng này đẹp không?"
Mỗi cây đều nở rộ thật hoàn mĩ, cả vườn ngô đồng ngập tràn sắc hoa đỏ rực.
Tô Yên gật đầu:"Đẹp."
Hoa Khuynh cũng lộ ra ý cười
"Ta cũng cảm thấy rất đẹp."
Hắn vẫn nhìn hoa kia, dừng một chút lại bổ sung một câu
"Đây là loại cây mà phụ thân ta thích nhất.
Vì để khiến ông vui vẻ, ta đã cố ý trồng nó trong viện này.
Tính toán thời gian cẩn thận để chờ đến ngày sinh thần của ta, dẫn ông ấy tới xem cây ngô đồng."
Tô Yên vốn dĩ muốn đi đổ nước, nhưng nghe hắn nói xong lời này, chớp chớp mắt.
Bưng chậu đứng đấy chậm chạp không rời đi.
Ánh mắt Hoa Khuynh từ cây ngô đồng chuyển lên người Tô Yên.
"Phụ thân ta đối với ta thật tốt, ông đã cho ta sinh mệnh thứ hai."
Tô Yên nuốt một chút nước miếng.
Trong đầu, Tiểu Hoa run rẩy
"Ký chủ, hắn thực dọa người..."
Một người một hệ thống đều biết được chuyện trước kia của hắn.
Phụ thân hắn đối với hắn thật tốt?
Phụ thân hắn không phải cho hắn ăn độc dược, ném hắn vào trong hồ dược, mỗi ngày làm bạn với độc dược tra tấn hắn ba năm sao?
Thế này mà tốt?
Hoa Khuynh nhìn Tô Yên vẫn cười như cũ
"Ân nhân, ngươi đã cho ta sinh mệnh lần thứ ba. Thật sự không biết nên cảm tạ ân nhân như thế nào."
Tô Yên nhìn hắn thật lâu, yên lặng xoay người, bước chân nhanh hơn, đem chậu nước bẩn kia đổ đi.
Tô Yên đứng ở nơi vừa đổ nước, hít một hơi thật sâu.
Không thể cứ tiếp tục như vậy.
Phải có một biện pháp đặc biệt.
"Tiểu Hoa, có chủ ý gì không?"
Tiểu Hoa nghĩ ngợi một chút, âm thanh non nớt run rẩy nói
"Vâng, ký chủ, dựa theo trên tư liệu có nói, người như vậy, chị cần phải cho hắn thật nhiều sự quan tâm và ấm áp, để hắn mở ra nội tâm."
Chính Tiểu Hoa nói ra mà còn cảm thấy không thể tin được.
Với bộ dạng tam quan đổ vỡ kia của nam chủ, phải dùng bao nhiêu ấm áp thì mới có thể cứu chữa a?
Những chuyện trong quá khứ của hắn, bất luận đặt ở trên người nào, sợ rằng chỉ có hai kết cục.
Một là chết, hai là biến thái.
Hoa Khuynh thuộc về loại thứ hai kia.
Một lúc thì điên cuồng muốn hủy diệt tất cả mọi thứ, lúc sau thì lại tỉnh táo bày mưu tính kế tất cả mọi người, thật sự quá khủng bố...
Nàng xoay người trở lại, đột nhiên nghe được tiếng kêu rên đau đớn truyền đến.
Nàng đi nhanh hai bước tiến lên xem.
Phát hiện Hoa Khuynh đang ôm ngực, mày nhíu chặt.
Hơi thở của hắn hỗn loạn, nội công tu luyện có vấn đề sao?