Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 637: Ngạo kiều tổng tài, cố chấp sủng 62




Edit: Thuaha5802

Beta: Tinh Niệm

Yên tĩnh một lúc, vẫn là lão thái thái lần nữa lên tiếng

"Được rồi, ăn cơm đi, đợi lâu như vậy, đều đói bụng rồi."

Lão thái thái ở Bạc gia vẫn rất có tiếng nói, bà vừa lên tiếng, liền không có người nói nữa, tất cả đều cúi đầu ăn cơm.

Chỉ có Bạc Phong ngẫu nhiên gắp đồ ăn cho Tô Yên, ghé vào bên tai cô nói vài lời.

Cũng không biết nói cái gì, Tô Yên một đôi con ngươi nhìn hắn thấp giọng ngăn cản.

"Phải nghiêm túc ăn cơm."

Cô nói thực nghiêm túc.

Chỉ là khẩu khí kia, như thế nào như là dỗ dành trẻ con đây??

Bạc Phong ánh mắt sáng quắc, cười lười nhác, nửa ngày sau, thanh âm trầm thấp.

"Nghe em"

Trong chốc lát mới an phận ăn cơm.

Bên cạnh Bạc Vũ cúi đầu, sợi tóc che khuất gương mặt.

Cô ta gắt gao nắm chặt chiếc đũa, ngón tay trở nên trắng bệch.

Như hận không thể bẻ gãy đôi đũa trong tay vậy.

Lúc này, trong đầu Bạch Vũ thanh âm lạnh băng của hệ thống vang lên

"Cảnh cáo, nhiệm vụ ký chủ sắp thất bại, mời ký chủ nhanh chóng nghĩ ra đối sách. Nếu không linh hồn sẽ bị mạt sát."

Bạc Vũ cúi đầu, một ngụm một ngụm ăn cơm như nhai sáp.

Cô ta không rõ, rõ ràng chính mình đến sớm hơn Tô Yên 6 năm.

Vì sao lại trở thành cục diện như thế này?

Chính là hiện giờ, dù cô ta có hiểu hay không.

Quan trọng nhất là nhiệm vụ, phải ngăn cản Tô Yên thắng lợi.

Cô ta mới có khả năng sống sót.

Một khi đã như vậy.....

Bạc Vũ trong mắt hiện lên tinh quang.

Một bữa cơm tối trong không khí an tĩnh cùng xấu hổ ăn xong.

Ăn cơm xong, lão thái thái lên lầu.

Ba mẹ Bạc toàn bộ quá trình cũng chỉ là thoáng hàn huyên cùng Bạc Phong hai câu, lại nói hai câu chúc mừng, liền không còn gì khác.

Bọn họ đối với đứa con trai này, đã không thể thân thiết được.

Cứ cho là hơn người xa lạ một chút đi?

Tô Yên đứng ở ban công, nhìn hình ảnh ba người trong phòng khách xấu hổ ở chung.

Xoay người nhìn về ra cảnh sắc bên ngoài.

Một lát sau, Bạc Phong liền tới đây.

Từ phía sau ôm chặt Tô Yên, thanh âm trầm thấp

"Suy nghĩ cái gì?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có gì."

Sau đó cô hỏi

"Chúng ta buổi tối hôm nay ở tại nơi này sao?"

"Em thích ở chỗ này?"

"Nơi nào cũng giống nhau."

"Không ở nơi này, về nhà đi."

Nói xong, Bạc Phong cúi xuống cổ cô, cắn một ngụm.

"Bé ngoan, đứa em trai kia, một chút cũng không giống em a."

Tô Yên gật đầu

"Ân, hắn bị ba mẹ cưng chiều hỏng rồi."

"Ba mẹ em không có tới, thương tâm sao?"

Tô Yên nghi hoặc nhìn Bạc Phong liếc mắt một cái.

Tựa hồ là không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này.

Một lúc sau cô nói

"Bọn họ đang cục cảnh sát bị điều tra, do em tự mình đưa vào, cho nên không thương tâm."

Bạc Phong yên tĩnh một lúc, liền cười

"Ân, bé ngoan cũng thật lợi hại."

Bóng đêm hơi lạnh, ánh trăng nhẹ nhàng.

Tại đây yên tĩnh, hết thảy có vẻ đều cực kỳ hài hòa.

Hai người đang ở bên này cười đùa, bỗng nhiên ở trên lầu truyền đến một trận tiếng thét kinh hoảng thất thố chói tai.

Tô Yên cùng Bạc Phong liếc nhau.

Tô Yên nói

"Là tiếng Bạc Vũ."

Bạc Phong ánh mắt đảo qua phòng khách.

Bạc Vũ không có, Tô Lập Thiên cũng không có.

Sau đó lầu hai truyền đến thanh âm khóc thút thít, cùng với tiếng lão thái thái bạo nộ

"Hỗn trướng!"

Bạc Phong nhíu mày

Trên cơ bản đã đoán được đã xảy ra cái gì.

Tô Yên lôi kéo hắn,

"Đi xem đi."

Đi lên lầu hai, liền thấy được Tô Lập Thiên bị hai người bảo vệ khống chế ấn ở trên tường.

Còn có Bạc Vũ ngồi xổm trên mặt đất, trên người quần áo hỗn độn.

Hình ảnh này, không cần giải thích, liền đã biết xảy ra chuyện gì.