Editor: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Hai nhân vật chính đang dựa vào nhau ăn cơm, tự nhiên không nhận ra mình được người khác đàm luận.
Tô Yên cúi đầu, một ngụm một ngụm nghiêm túc ăn cơm.
Bỗng nhiên cách bọn họ không xa xuất hiện một cái bóng, bước chân sột sột soạt soạt truyền tới.
Nghe thấy tiếng bước chân chính mình, người nọ nỗ lực bước nhẹ chân.
Nhưng là lần đầu tiên trốn trốn tránh tránh rình coi, thế nên có chút thất bại.
Tô Yên ngẩng đầu nhìn về phía cái bóng kia.
"Ngươi tự đi ra, hay là muốn vĩnh viễn không ra được?"
Thanh âm cô nhạt nhẽo, vừa nghe qua còn tưởng là đang thương lượng.
Này cẩn thận ngẫm lại... Cmn, chính là uy hiếp!
An tĩnh trong chốc lát, một người phụ nữ trung niên vừa xoa nước mắt khóc nức nở thút tha thút thít, vừa đi ra.
Cái người phụ nữ này, còn không phải là vợ của gã bị tang thi cắn lúc nãy sao?
Người phụ nữ trung niên vừa đi tới, hai chân mềm nhũn, liền quỳ gối trên mặt đất
"Cha nó a!!! Ô ô ô ô ô ~~~ tôi thực xin lỗi ông ~~ là tôi hại ông ~~~"
Từng tiếng gào khóc vang lên.
Bà ta không ngừng nắm tay gõ xuống mặt đất, tóc bù xù, hình tượng của mình cũng không thèm để ý tới.
Thanh âm thê lương, nghe thấy thật đúng là thê thảm.
Có người vào trong xe chở hàng còn chưa ngủ, cũng không nhịn được thở dài.
Rốt cuộc vẫn là bị tiếng khóc này làm cho có chút mềm lòng.
Tô Yên không lên tiếng khuyên can, cái gì cũng không nói.
Cô chỉ cúi đầu lo ăn cơm.
Mà Tô Đường ngồi cạnh Tô Yên không có định lực như vậy.
Thanh âm quá ồn ào, khiến hắn một giây sau mắt đã đỏ lên.
Con người thật phiền.
Thật muốn xé bà ta.
Chờ đến khi cô ăn xong, ngẩng đầu lên.
Thanh âm bắt đầu trở nên nghiêm túc
"Bà hẳn là nên khóc ra nước mắt, như vậy mới làm người khác càng đồng tình hơn."
Cô dứt lời, vốn dĩ người phụ nữ trung niên đang khóc trên mặt đất, vừa nghe thấy, tiếng khóc liền đột nhiên im bặt.
Công lực này, thu phóng tự nhiên, đúng thực là lợi hại.
Người phụ nữ trung niên mắt trộm nhìn hướng xe jeep.
Trong chiếc xe jeep kia chính là Tần Cầm và Triệu Phong.
Tiếp theo, người phụ nữ trung niên như hạ quyết định gì đó.
"Mày giết chồng tao, tao muốn giết chết mày!!"
Vừa nói, từ trong tay áo móc ra một cây súng đen như mực.
Tô Yên dừng lại động tác ăn cơm.
Nghi hoặc
"Giết chồng bà là tang thi, vì sao muốn giết tôi?"
Người này nói chuyện trước sau hỗn loạn, nhưng mà có thể khẳng định.
Bà ta chính là muốn tìm một lý do để nhằm vào Tô Yên.
Thứ người phụ nữ trung niên kia móc ra là một cây súng ống, bởi vì quá kích động, hơn nữa vừa mới khóc lóc kể lể, làm bà ta lúc này nhìn qua có chút dữ tợn.
Chỉ là...
Phanh!
Một con tang thi cấp ba gào thét nhào đến, răng rắc răng rắc hai tiếng, cắn đứt cổ người phụ nữ trung niên.
"A a a a a a a a!!!"
Vốn dĩ có người đang trộm nhô đầu ra xem kịch, bị một màn này dọa đến mức tim suýt nhảy ra ngoài!.
Người đi tuần tra đêm cũng nhanh chóng chạy tới hiện trường, nổ súng tới con tang thi kia.
Pằng pằng!!!
Tang thi cấp ba vừa mới cắn người liền nhanh nhẹn trốn thoát.
Một màn này diễn ra quá nhanh, làm tất cả mọi người không kịp phòng bị.
Tô Yên dừng động tác ăn cơm lại, yên lặng quay đầu nhìn Tô Đường một chút
Tô Đường đang dựa vào trên người cô, há to miệng ăn kẹo đường.
Đối với một màn vừa phát sinh kia, một chút cũng không quan tâm.
Lúc này, có một con ruồi bay qua, Tô Đường nhìn chằm chằm con ruồi kia nửa ngày.
Vươn tay, móng tay màu đen đột nhiên biến dài,trực tiếp giết chết con ruồi kia.
Tô Đường biểu tình sung sướng, bởi vì vừa giết chết được con ruồi xấu xí kia mà tự khen thưởng mình, ăn nhiều thêm hai viên kẹo.