Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 537: Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ 9




Edit: Tinh niệm

Ban đêm buông xuống, tang thi đồng chí đúng hẹn mà đến.

Bởi vì tóc mái hắn cơ hồ dài tới cằm, che đậy cả khuôn mặt, hơn nữa hắn mặc một cái áo màu trắng.

Thế cho nên mỗi một lần xuất hiện, vừa thấy còn tưởng rằng Sadako* chạy tới.

*Sadako: nhân vật trong phim kinh dị của Nhật Bản. Bạn nào chưa biết thì hỏi chị gg nhé.

Kết quả là...., khi Tô Yên đút kẹo cho hắn, lấy một cái dây chun tới.

Đầu tiên là đút mấy viên kẹo, sau đó ý bảo hắn cúi đầu lại đây.

"Em buộc tóc cho anh."

Đồng chí Tang thi đầu tiên là dừng một chút, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn Tô Yên.

"Không"

Thanh âm khàn khàn, thực kiên quyết.

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao? Anh để như vậy sẽ không thấy đường đâu."

Đồng chí Tang thi vẫn rất kiên quyết cự tuyệt

"Không"

Tô Yên gật gật đầu

"Được rồi"

Nói xong, cô liền thu hồi lại cái vòng kia.

Duỗi tay, vén tóc của hắn ra sau tai.

Lộ ra khuôn mặt hắn.

Thân là một con tang thi, một giống loài không giống người, thế nhưng lớn lên... còn khá xinh đẹp a.

Làn da xám trắng, đôi mắt đen nhánh, bởi vì gầy ốm, mang theo một loại mỹ cảm ốm yếu.

Hơn nữa tóc của hắn dài, đuôi tóc hơi hơi cuốn khúc, nhìn qua, giống như là thân sĩ thời Trung cổ.

Tô Yên lột kẹo, cho hắn ăn hai viên, liền thuận đường cũng tự mình ăn một viên.

"Tô Yên"

Cô nói rõ ràng.

Tang thi nghiêng đầu

"Ân?"

Trên mặt mang theo nghi hoặc.

Cô từng câu từng chữ nói

"Tên của em, Tô Yên."

Tang thi đồng chí giương miệng gian nan phát ra hai chữ này

"Tô, yên."

Tô Yên trong mắt hiện lên ý cười.

Tang thi nhìn cô cười, lại hô một tiếng

"Tô, yên."

Tô Yên gật đầu

"Là em."

Cũng không biết vì sao hắn thật cao hứng, khi ăn đường, thậm chí khó được tự giác nhường ra một viên kẹo đưa Tô Yên.

Cô một bên đút kẹo một bên dò hỏi

"Anh có tên không?"

Tang thi mờ mịt nhìn nhìn Tô Yên, không khí lập tức yên tĩnh xuống.

Cô chớp chớp mắt, cho rằng hắn nghe không hiểu, hỏi lại một lần

"Tên"

Đột nhiên mỗ tang thi trở nên tức giận, cắn kẹo quay đầu hướng vách tường.

Hắn không có tên.

Hắn không phải người.

Thanh âm nhấm nuốt tăng lớn, răng rắc rắc, người biết là hắn đang nhai kẹo, không biết còn tưởng rằng hắn đang cắn thịt đấy.

Tô Yên bị hành động này của hắn làm cho sửng sốt một chút.

Trước đó vài ngày, cũng bởi vì một chút việc mà hắn tức giận, tức đến hai mắt đỏ lên sau đó chạy đi luôn.

Lúc này đây, hắn thế mà không chạy, chỉ là mặt hướng vào tường.

Thế cho nên Tô Yên cả nửa ngày mới hiểu ra là hắn đang giận dỗi.

Cô chớp chớp mắt

"Là không muốn em hỏi tên? Hay là không muốn nói cho em?"

Rốt cuộc vẫn là ít khi trò chuyện, thế cho nên hai người đều không thể hiểu ý nhau.

Cô cắn một viên kẹo, nói

"Được rồi, em không hỏi nữa."

Vừa nói, vừa cúi đầu bóc rất nhiều kẹo, đặt trên một tờ báo.

Chờ đến khi thấy đủ rồi, cô đứng lên, giật giật ngón tay.

"Kẹo này cho anh, em đặt ở nơi này, anh nhớ ăn."

Nói xong, hắn giống như còn tức giận, vẫn không quay đầu lại.

Cho đến khi Tô Yên nói một câu

"Em đi về trước."

Giọng nói vừa dứt, vị tang thi kia trong chốc lát ngay cả kẹo cũng không để ý, trực tiếp đứng lên.

Thân thể nhanh chóng di động, một phen lôi kéo Tô Yên, ấn cô ở trên tường.

Bị va chạm thật mạnh, Tô Yên nhíu mi một chút, phát ra tiếng kêu rên.

Mí mắt giật giật, đau đớn một lát sau mới giảm dần.

Mà hiển nhiên, hắn cũng phát hiện sức lực mình quá lớn, giống như làm tổn thương đến cô gái yếu ớt này.