Edit: Tinh Niệm
Sau đó, biên cảnh không còn chiến sự. Hắn về đế đô Đại Lương quốc, trong khoa cử cùng năm, đứng nhất bảng Trung, đạt thứ hai bảng Giáp.
Văn phong quan xưng thần, võ chinh chiến sa trường.
Ba chữ Vũ Văn Húc vào năm đó đại biểu cho cái gì?
Đại biểu cho tôn vinh.
Đánh giá hắn một câu, hoàng đế còn cảm thấy vinh quang.
Nhân vật như thế, sau bảy năm, cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn, nhìn hoa hợp hoan chậm rãi bay xuống.
Bảy năm trước, vào một ngày, hôm đó thời tiết thực tốt.
Bà vú nuôi hắn lớn, cho hắn một chén canh.
Sau đó, liền thành bộ dáng hiện giờ.
Đó là người.....duy nhất hắn coi như là thân nhân.
Bà vú trước khi chết nói, bà không chống được hoàng mệnh, bởi vì hắn công cao át chủ.
Công cao át chủ, haa.
Người hại hắn, đã thực rõ ràng, hoàng đế a.
Nguyên bản, hắn không có ý tưởng gì với vị trí kia.
Nhưng bị buộc đến như thế, không có cũng phải có.
Nhoáng lên bảy năm.
Trong bất tri bất giác, tay có mười vạn tướng sĩ, cũng nắm giữ tất cả trong triều đình.
Mọi người đều cho rằng hắn muốn làm phản.
Nhưng, cứ như vậy một ngày lại một ngày, ngồi ở vị trí Nhiếp Chính Vương, hiệp thiên tử dĩ lệnh chư hầu*.
*Lợi dụng thiên tử ra lệnh cho chư hầu.
Không có dấu hiệu muốn đoạt quyền.
Ông ta thích ngôi vị hoàng đế như thế, vậy thì để ông ta ngồi, chỉ là ngày ngày không được an ổn, vĩnh viễn không yên tâm.
Vốn dĩ cho rằng, những ngày về sau, sẽ cứ trôi qua như vậy.
Thế nhưng, cục bột nhỏ kia đột nhiên xuất hiện ở trước mắt.
Chẳng những ngốc, ăn còn nhiều.
Nhưng mà cũng không biết vì cái gì, chỉ cần nhìn đến vật nhỏ kia, trong lòng lại cảm thấy cao hứng.
Nó có nhân tính, cũng thích đi theo bên người hắn, khiến hắn khó có khi nổi lên sủng ái với nó.
Cứ thế nuôi nấng, mà đã được hơn một năm.
Nhưng mấy tháng trước, không biết như thế nào, cục bột nhỏ đảo mắt biến thành người.
Cười vui vẻ với hắn, không hề phòng bị, vẫn là ỷ lại hắn như vậy, sẽ bởi vì xa cách hắn mà không cao hứng.
Cũng không hề khác biệt với vật nhỏ trước đây.
Nhưng đối với hắn mà nói, rốt cuộc vẫn có bất đồng.
Nó thành người, lại là nữ tử.
Khi nàng vui vẻ, hắn cũng vui vẻ, lúc nàng không vui, hắn cũng sẽ cảm thấy trong lòng đau đớn.
Một ngày kia, nàng ủy ủy khuất khuất nhìn hắn, lên án hắn cùng người khác ăn cơm.
Không biết như thế nào, nhìn bộ dáng nàng ủy khuất, trong lòng liền cảm thấy không thoải mái.
Nhìn thấy nàng sẽ rời đi, trong lòng lại hoảng loạn.
Hắn biết rõ, mình càng ngày càng để ý nàng.
Nàng đã chiếm cứ vị trí càng ngày càng quan trọng trong lòng mình.
Mà càng là như vậy, trong lòng khủng hoảng lại càng lúc càng lớn.
Sợ cái gì đây?
Chính hắn cũng không hiểu, sẽ theo bản năng dùng tư thái độc chiếm ôm nàng vào trong ngực.
Lúc ngủ sẽ thỉnh thoảng bừng tỉnh xem vị trí bên cạnh nàng còn ở đây không.
Khi nhìn thấy nàng ngủ thật sự say giấc, trong lòng sẽ dần dần an tâm.
Hắn cũng không hiểu, đây là vì sao.
Cho đến ban đêm bốn ngày trước, nàng tỉnh lại, không nói một lời, im ắng rời đi.
Hắn trong lòng lộp bộp, sau khi đợi một ngày một đêm, đột nhiên rõ ràng.
Hóa ra hắn vẫn luôn lo lắng, lo lắng nàng sẽ rời đi.
Hiện giờ nàng rời đi, tâm đang bất an xao động, bỗng nhiên bình tĩnh.
Hắn lại trở về sinh hoạt như những tháng ngày trước kia.
Đọc sách, ăn cơm, ngủ, thượng triều.
Giống trước kia, nhưng tâm tình hắn bình tĩnh sao?
Rốt cuộc, vẫn có khác biệt.
Hắn buông xuống con ngươi, che lấp cảm xúc trong mắt, nắm chặt hoa hợp hoan ở trong tay, dùng sức nghiền nát.
Giang hai tay, gió thổi qua, hoa hợp hoan bay tán loạn, không biết phiêu tán tới chỗ nào rồi.