Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 394: Điện cạnh đại thần, đừng tự bế 68




Edit: Tinh Niệm

Cô lắc đầu

"Không, tôi cùng anh không thân."

Bộ dáng cô xa cách như vậy, làm Hướng Trùng sửng sốt một chút.

Hắn cười, một bộ biểu tình cái gì cũng hiểu.

"Tô Yên, em không cần đối với anh như thế này.

Dù là lãnh đạm với anh, anh cũng biết, em còn thích anh."

Nghe hắn nói, Tô Yên cúi đầu mắt nhìn di động.

Cảm thấy có chút lãng phí thời gian, không muốn nói chuyện với hắn.

Kết quả vừa chuyển đầu, liền phát hiện Kỷ Diễn mặc bệnh phục, từ một chiếc màu đen đi xuống.

Phía sau, Hướng Trùng xông tới, ngăn ở trước mặt Tô Yên

"Anh biết, em khẳng định có điều ủy khuất, nhưng mà anh nguyện ý nghe em giãi bày."

Cô không biết Hướng Trùng vì sao lại chạy tới nói lời không thể hiểu được với cô.

Nhưng lại nhìn thấy vị kia đứng trước mặt chiếc xe màu đen, Kỷ Diễn đồng chí, giống như....lại héo.

Hướng Trùng ríu rít, Tô Yên nghe thấy, nhắm mắt lại.

Lúc mở mắt ra, hai ngón tay ấn vào vị trí nào đó trước ngực hắn ta.

Giây tiếp theo, sắc mặt Hướng Trùng ngay lập tức tái nhợt, che ngực quỳ xuống trên mặt đất.

Rốt cuộc, an tĩnh.

Cô đi đến phía Kỷ Diễn.

Kỷ Diễn đứng bên cạnh cửa xe, đưa tay kéo cửa.

Một bộ muốn chạy, lại không dám đi.

Cúi đầu giống như không muốn cùng cô nói chuyện, nhưng Tô Yên biết, hắn chính là đang đợi cô giải thích.

"Anh như thế nào biết em ở chỗ này?"

Cô nghi hoặc.

Sau đó lại nhìn Hướng Trùng đằng sau.

Hai người kia thế nhưng đồng thời ngẫu nhiên gặp được cô, lại còn cùng một thời điểm.

Kỷ Diễn cúi đầu, chậm rì rì

"Có người phụ nữ ở nhà, nói em tới cùng hắn gặp mặt."

Lúc nói, thanh âm Kỷ Diễn có điểm khổ sở.

"Lúc trước, em cũng là, cùng hắn gặp mặt, không nói với anh."

Chắc là sự việc lần trước khiến Kỷ Diễn để lại bóng ma tâm lý.

Vừa nghe đến hai chữ Hướng Trùng, trong lòng lập tức cảnh giác mẫn cảm.

Tô Yên từ trong túi lấy ra hộp nhẫn kia.

Cô trực tiếp vứt hộp đi, lấy nhẫn bên trong ra.

Sau đó, kéo tay Kỷ Diễn, đeo lên ngón áp út của hắn.

"Vốn dĩ, muốn trở về tặng anh, nhưng anh đã đến rồi, hiện tại đưa anh luôn đi."

Nguyên bản, Kỷ Diễn còn có chút khổ sở, lúc nhìn đến chiếc nhẫn kia, thân thể cứng lại.

Sau đó giây tiếp theo, trong mắt mừng như điên, tiếp đến lôi kéo tay Tô Yên, đem cô ôm ở trong lòng ngực.

"Anh, anh...."

Kỷ Diễn quá kích động, cho nên trong khoảng thời gian ngắn không biết nói gì.

Tô Yên thực nghiêm túc nói

"Em ra cửa là mua quà cho anh, tên kia, em không thân."

Kỷ Diễn ôm Tô Yên gật gật đầu, đại khái trong lúc này, cho dù Tô Yên nói cái gì hắn đều sẽ kích động gật đầu.

Tô Yên nhìn, cũng cười.

Ân, Tiểu Hoa thật là lợi hại. Biết Kỷ Diễn sẽ thích cái này.

Kỷ Diễn cúi đầu, hôn hôn Tô Yên.

Lỗ tai đỏ bừng.

Miệng mân mê hơn nửa ngày, mới nói

"Anh yêu em."

Tô Yên gật đầu.

Đồng ý xong, cô như nhớ tới cái gì.

"Anh có nguyện vọng gì không?"

Hỏi xong, Tô Yên lại tiếp một câu

"Em sẽ hoàn thành cho anh"

Kỷ Diễn suy nghĩ thật lâu, nhìn ra được hắn thực nghiêm túc.

Hơn nửa ngày sau, nói

"Em sẽ vẫn luôn yêu anh, anh cũng sẽ luôn luôn yêu em, hai chúng ta kết hôn, về sau mãi mãi ở bên nhau."

Tô Yên nghe, lộ ra ý cười

"Được"

Khi cô đồng ý, trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Oa, ký chủ, thật là lợi hại a."

Dưới ánh mặt trời, bên cạnh chiếc xe màu đen.

Một nam tử mặc bệnh phục gầy ốm, ôm một nữ tử, hai người chắc là người yêu, cười tốt đẹp như vậy.