Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1990: Ai da, tang thi! 45




Edit Trịnh Sim

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên lắc đầu

"Em để ý."

Đường Dã Bạch ôm Tô Yên, hôn liên tục vào má cô.

Ân, nhịn không được lại hôn hai cái.

Kim Linh nhìn thấy cảnh này, yên lặng quay đi, nhìn về phía trước.

Hai người kia đúng là không biết tiết chế mà.

Trêи người tên kia bị cắn vết máu loang lổ, nhìn qua đã thấy rất thảm, thế mà hai người vẫn còn ấp ấp ôm ôm không hề cố kỵ.

Chậc chậc chậc.

Kim Linh vừa nghĩ, vừa dựa vào người Mặc.

Quả nhiên, trêи thế giới này chỉ có Mặc là tốt nhất.

Đường Dã Bạch một bên chiếm tiện nghi Tô Yên một bên mở miệng

" Về sau, anh sẽ tận lực khắc chế một chút, không tùy tiện phóng thích hương khí."

Những lời này nghe còn giống tiếng người.

Sau đó hắn lại nói một câu

"Để bồi thường cho anh, em hẳn là nên chủ động lại đây hôn hôn."

Hắn nói đúng lý hợp tình lại không chút nào cố kỵ.

Tô Yên trầm mặc.

Tiểu Hoa nghe vậy liền kinh ngạc cảm thán

"Ký chủ, Đường Dã Bạch đại nhân cũng là không mấy dễ dàng. Nếu không, chị lại tốt với hắn thêm chút đi. Em thấy chị cắn hắn hai miếng, hắn đều vui vẻ á."

Thân là một cái thống tử.

Càng xem thì càng cảm thấy Đường Dã Bạch đại nhân có khuynh hướng chịu ngược .

Xe đi về hướng Tây Nam.

Chỉ là càng đi, sắc trời càng âm trầm.

Giữa trưa chính là lúc mặt trời chiếu cao nhất, nhưng trong bất tri bất giác, thái dương đã ẩn nấp sau đám mây.

Sắc trời âm u.

Dần dần mây đen giăng đầy.

Áp suất thấp quay chung quanh,cảm giác như trời muốn sụp vậy.

Đường Dã Bạch nhìn ra bên ngoài.

Sau đó cúi đầu, nhìn Tô Yên đang nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Hắn tới gần bên tai cô, bỗng nhiên mở miệng

"Liệu có một ngày, Tiểu Quai sẽ phát cuồng, quên mất anh rồi giết anh không?"

Tô Yên mở to mắt.

Hai người đối diện.

Cô lắc đầu

"Sẽ không"

Cô thực nghiêm túc mà nói hai chữ này.

Hắn nghe vậy, khẽ cười.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Có vẻ rất vừa lòng với câu trả lời này.

"Dù cho Tiểu Quai muốn mạng của anh, anh cũng sẽ không trách em."

Tô Yên nhìn hắn, không nói chuyện.

Đường Dã Bạch gần như lẩm bẩm

"Tất cả của anh đều thuộc về em, chỉ cần em muốn, tùy thời đều có thể lấy đi."

Tiểu Hoa tấm tắc vài tiếng.

Lời âu yếm này ...

Hừ, người này lại nghĩ lừa gạt ký chủ làm gì??

Tô Yên yên lặng nhìn sang một bên.

Sau đó lên tiếng

"Ân"

Liền xem như trả lời hắn.

Đường Dã Bạch hơi nhướng mày.

Trong đôi mắt như có cái gì kϊƈɦ động.

Chỉ là cuối cùng, cái gì cũng không nói, chỉ ôm chặt lấy cô.

Sắc trời bên ngoài càng thêm âm trầm.

Cho đến khi xe việt dã ngừng ở một nơi cách nhà xưởng mấy trăm mét.

Cơ hồ là xe vừa mới dừng lại, liền nghe được bên trong truyền đến một tiếng nổ mạnh.

Khói trắng thi nhau toát ra, mặt đất cũng chấn động kịch liệt.

Văn Lực tháo kính râm, trong mắt rất có ý vị nhìn đám mây có hình cây nấm phía trước.

Sau đó, hắn lại nhìn về phía Lộ Bình bên cạnh

"Ai, thuốc thử kia, là ở chỗ này đúng không?"

Lộ Bình gật đầu.

"Là nơi này."

Tiếp theo, Lộ Bình từ trong ngực lấy ra mấy tấm ảnh chụp, truyền cho mọi người trong xe nhìn một chút.

"Đây là tiến sĩ Z trước khi chết nghiên cứu ra thuốc thử, nghe nói thí nghiệm lâm sàng đã có thể thanh trừ độc tang thi làm tang thi khôi phục lý trí. Nhiệm vụ chúng ta là đem thuốc thử này về, bất luận là phải trả đại giới gì."

Văn Lực cùng kẻ cơ bắp thi nhau gật đầu

"Đã rõ."

Lộ Bình nhìn về phía Đường Dã Bạch.