Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1987: Ai da, tang thi 42




Edit: Trịnh Sim

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên vỗ hắn.

Đường Dã Bạch giật giật mí mắt

"Tang thi giết người thì không có lỗi, cản anh làm gì?"

Tiếng nói vừa dứt.

Người trong xe vận tải liền yên tĩnh.

Có người đàn ông mở miệng

"Tôi nói cho cậu biết, đừng hòng uy hϊế͙p͙ chúng tôi! Chúng tôi mới không sợ!!"

"Đúng vậy, đúng vậy!!"

Lộ Bình nhìn về phía Tô Yên.

"Tô Yên, cô muốn nói không?"

Tô Yên gật đầu.

"Có"

Lộ Bình kỳ thật vẫn luôn rất tò mò về Tô Yên.

Chỉ là dọc theo đường đi, Tô Yên nói quá ít, cũng hiếm khi cùng người khác giao lưu.

Thế cho nên hắn cũng không có cơ hội tìm hiểu.

Khó có khi Tô Yên chủ động như vậy, hắn cũng muốn nghe xem cô sẽ nói cái gì.

Đường Dã Bạch không nói nữa.

Vốn còn tưởng cô sẽ không quản việc người khác.

Hiện tại xem ra, cô quyết định muốn xen vào.

Đường Dã Bạch nhắm hai mắt lại, thu hơi thở trêи người về.

Nhân tiện còn ở trêи cổ cô hôn một cái.

Chỉ cần cô muốn, cô sẽ xử lý tốt.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Người phụ nữ phía dưới xe vận tải châm chọc một câu

"Cô còn có chuyện muốn nói? Tất cả đều do cô cùng Chu Nhược kia gây ra. Nếu không có các cô, cũng sẽ không có những việc này!"

Tô Yên rất bình tĩnh, không có bởi vì người khác hùng hổ doạ người mà có một tia biến hóa.

Thời điểm Lộ Bình cho rằng cô sẽ nói ra cái gì đó có sức thuyết phục.

Tô Yên lại nhìn về phía hắn, chậm rãi một câu

"Tôi tin tưởng, anh sẽ giải quyết tốt, Đội trưởng."

Lộ Bình sửng sốt.

Đường Dã Bạch nâng mắt lên, sau đó bật cười.

Hắn thoáng dùng sức ôm Tô Yên.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lộ Bình.

Một người cười lạnh

"Đã sớm nhìn ra, các ngươi cùng dị năng giả đều là một đám người. Thế nào? Anh làm đội trưởng mà còn muốn bao che??"

Tô Yên nói một câu, nháy mắt đem Lộ Bình bị đẩy lên nơi đầu sóng ngọn gió.

Lộ Bình đẩy kính đen, bỗng nhiên đối với Tô Yên nói

"Cô xác thật rất lợi hại."

Nói xong, Lộ Bình mới nhìn về phía đám người hùng hổ kia.

Bộ dáng văn nhã gầy yếu, cái nhìn đầu tiên sẽ khiến người ta có cảm giác đây là một người thành thật, rất dễ bắt nạt.

Hắn ôn hòa mở miệng

"Về người bị gãy chân này, là thủ hạ tôi không có xử lý tốt, không lo quản lý. Về tiền thuốc men, tôi trả, hắn yêu cầu bao nhiêu tinh thạch, đều có thể mở miệng."

Tên học sinh nhịn không được mở miệng

"Tiền thuốc men anh ra? Dù có trả bao nhiêu tiền cũng không thể trả lại chân cho hắn!  Sao anh có thể nói một cách nhẹ nhàng như vậy? Anh quả thực không xứng đáng với chức đội trưởng!"

Giọng nói của Lộ Bình vẫn ôn hòa, chậm rãi nói

"Xem ra, các ngươi là thật sự muốn cẩn thận tính toán. Được, vậy thì tính toán."

Lộ Bình dừng một chút, tầm mắt chậm rãi đảo qua mọi người, nói

"Các người một tháng trước đáng lẽ đã chết trong bụng tang thi rồi."

Tiếng nói vừa dứt, có không ít người muốn phản bác, chỉ là lúc này Lộ Bình lại nói tiếp

"Cứu các người, nhận hộ tống các người là do người dẫn đầu ủy thác. Bảo hộ các người. Nước, đồ ăn, vật dụng, trừ bỏ thêm phiền, tiêu hao vật tư thì không có một phân giá trị. Trăm hại không một lợi, hiện tại còn muốn ở trước mặt tôi đàm luận tự do bình đẳng?"

Lộ Bình vẫn là bộ dáng tươi cười kia.

Nhưng lúc này lại làm người không dám tới gần.

"Vừa mới nãy có người hỏi, có phải bọn tôi không để các người vào mắt hay không? Đúng thật là không có."