Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Người đàn ông ngồi bên cạnh không kiên nhẫn, kéo tay ả
"Nói nhiều thế làm gì? Để ý con đi."
Ả đàn bà kia lúc này mới dừng miệng.
Cúi đầu dỗ dành đứa con trong lòng.
Lúc này, Chu Nhược bị người phía sau kéo kéo tay áo.
Cô quay đầu lại nhìn.
Nam tử đeo một cái kính đen, lịch sự hòa nhã, là Lộ Bình.
Hắn ta lên tiếng
"Ngồi lên phía trước!"
Nói xong hắn liền ngồi xuống vị trí Chu Nhược vừa mới ngồi.
Gã đầu đinh vừa rồi còn ỷ thế hϊế͙p͙ người giờ xẹp lép.
Dù sao Lộ Bình này chính là người có dị năng.
Lại còn là dị năng lôi điện vô cùng phi thường, vô cùng cường đại.
Giữa trưa, lúc ăn cơm.
Tô Yên lấy ra tinh thạch, ăn từng miếng từng miếng.
Những viên tinh thạch này chẳng những có thể làm cô no bụng, mà còn có thể chậm rãi thay đổi cô.
Ít nhất hiện tại, cô đã có thể đi lại bình thường.
Động tác ăn cơm cũng không hề chậm chạp như trước.
Giọng nói cũng không còn khàn khàn, cổ họng không còn đau giống như bị dao cắt nữa.
Tất cả đều chậm rãi chuyển biến tốt lên.
Răng rắc, răng rắc cắn tinh thạch ăn.
Bỗng nhiên, cô quay đầu sang nhìn, Quân Vực vốn đang ngủ giờ đã mở mắt.
Tô Yên thấy hắn tỉnh, muốn rút tay phải ra.
Vừa đúng lúc ăn tinh thạch, cô muốn rèn luyện độ linh hoạt của hai tay một chút.
Nhưng cô vừa mới có một động tác.
Quân Vực đã lên tiếng
"Em vừa động, tay của tôi liền đau."
Tô Yên nhìn vào cổ tay được băng bó vải màu trắng.
Không dám cử động nữa.
Quái lạ, sao cô cảm thấy mình bị hố vậy?
Tô Yên tiếp tục ăn.
Quân Vực nhìn nhìn, cảm thấy có chút thú vị.
Cầm một viên tinh thạch, bón đến bên môi Tô Yên.
Tô Yên nhìn viên tinh thạch, sau đó quay đầu nhìn nhìn hắn.
Há miệng, ăn sạch sẽ.
Ý cười trêи khóe môi hắn càng tươi hơn.
Giống như bị nghiện, liên tiếp bón từng viên, từng viên cho Tô Yên.
Bàn tay kia của cô cũng không cần động nữa.
Xe đi một đường, Tô Yên được Quân Vực bón cả một đường.
Một túi tinh thạch hết veo.
Tiểu Hồng ngồi bên cạnh nhìn một lát.
Ơ?
Thật là thuận tiện, nó có thể không phải tự mình cầm ăn.
Tiểu Hồng liền đưa túi tinh thạch trong tay cho Tô Cổ.
"Bón!"
Tô Cổ liếc nó một cái
Thờ ơ.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]
Tiểu Hồng không cam lòng.
"A a."
Nó mở miệng, ngồi yên ở đó chờ.
Tô Cổ nhìn con rắn ngốc này cả nửa ngày.
Không nhịn được nữa, cầm hết một túi tinh thạch lên nhét vào trong miệng nó.
Cuối cùng Tiểu Hồng hầm hừ quay đầu ra cửa sổ, không đòi hỏi nữa.
Cho đến buổi tối, xe dừng lại.
Màn đêm buông xuống.
Mọi người cũng giống như đêm trước, thu dọn chuẩn bị đi nghỉ ngơi.
Lộ Bình dẫn theo một nhóm dị năng đi tìm lương thực.
Đám tang thi ở phụ cận đều đã được xử lý sạch sẽ.
Rất an toàn, sẽ không xảy ra chuyện gì.
Lúc này mới yên tâm rời đi.
12 giờ đêm.
"A. Ưm!!"
Một tiếng thét chói tai của nữ nhân vang lên, sau đó đã bị bịt kín miệng kéo đi rồi.
Tô Yên mắt trợn tròn, cô vốn không hề ngủ.
Nhìn về phía nữ tử bị kéo vào trong rừng cây.
Ngồi dậy.
Lúc này Tô Cổ cũng mở mắt.
Hắn đứng lên, nhìn về phía Tô Yên.
"Để em xử lý là được!"
Tô Yên sững người, sau đó gật gật đầu.
Tay cô chống lên thân cây phía sau.
Răng rắc một tiếng.
Ngón tay cắm vào trong thân cây đại thụ.
Hương khí mê người kia lại chuyển đến, so với mùi hương cô ngửi thấy ở trong xe còn nồng đậm hơn.
cô vẫn luôn nghĩ rằng, lực không chế của mình đã tăng hơn một chút.
Nhưng mùi hương mê người này giống như cũng tăng lên, tỉ lệ thuận với lực không chế của cô.
Tô Cổ biến mất trong bóng đêm.