Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1920: Xin chào, học bá! 46




Editor: Hạ Thiên

Beta: Ngân Minn - Tinh Niệm

Hắn biết, Tô Yên thích bộ dáng chó con nhu nhược kia của hắn hơn.

Hắn cũng vẫn luôn duy trì dáng vẻ đó.

Cô thích bộ dáng gì, hắn liền có thể trở thành bộ dáng ấy.

Chỉ là tên Bạch Hoành Vũ này...

Từ lần đầu tiên gặp hắn ta ở bệnh viện, hắn đã không thích rồi.

Hiện giờ lời hắn ta nói ra khiến hắn càng không thích.

Tô Yên phá lệ chú ý tới hắn ta.

Điều này làm hắn bất an lại nôn nóng.

Trước nay hắn đều không có loại cảm giác này.

Hoảng loạn lại mê man, cũng không biết nên xử lý như thế nào.

Chỉ có thể tùy ý để cảm xúc này khống chế chính mình.

"Chủ nhân muốn hắn ta?"

Thời điểm hắn nói ra những lời này, không còn là bộ dáng dính người hàng ngày nữa, mà thực sự âm lãnh.

Tô Yên nhìn hắn thế này, biểu tình không có bất cứ biến hóa nào.

"Anh không thể đả thương hắn, cũng không thể giết hắn."

Nói xong, cô buông lỏng tay Cổ Quyết.

"Vào lớp rồi, đi thôi."

Nói xong, liền xoay người đi vào lớp.

Chỉ để lại mình Cổ Quyết cả người cứng đờ đứng ở chỗ đó.

Tiểu Hoa

"Wtf! Ký chủ, hắn, hắn ····· từ đầu đến giờ hắn đều giả bộ cả sao?"

Trách không được trước đó ký chủ lại nói Cổ Quyết lợi hại hơn so với Tần Huyên Nhu .

Thời điểm mặt hắn biến sắc, Tiểu Hoa đều run bần bật luôn rồi.

Tiểu Hoa nhịn không được nói

"Ký chủ, đây, đây không phải là bản thể của Quân Vực đại nhân đấy chứ? Diễn xuất này, quả thực quá giống nhau."

Tô Yên

"Hẳn là không phải."

"Vì sao?"

"Đại Ngư còn quá mức hơn cả hắn."

Cổ Quyết có chút như là, ừm ······ giống Đại Ngư còn nhỏ.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, chẳng lẽ chị không sợ sao?"

"Sợ cái gì?"

"Vạn nhất hắn ra tay tàn nhẫn, liệu chị có bị dọa không?"

Tô Yên đáp lời

"Hắn vốn dĩ chính là như vậy."

"A?"

Tô Yên chậm rì rì

"Hắn làm ra chuyện gì cũng không kỳ quái."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Cho nên cô mới nói, không thể thương tổn Bạch Hoành Vũ.

Ít nhất trước khi nhiệm vụ hoàn thành, hắn ta cần sống sót.

Tiểu Hoa nghĩ đến lời Tô Yên nói trước đó.

"Ký chủ, lỡ đâu khi lời rơi vào tai hắn, chính là chị muốn bảo vệ Bạch Hoành Vũ, liệu Cổ Quyết có thương tâm không?"

Tô Yên

"Ta muốn chứng minh một sự kiện."

"Chuyện gì?"

"Nếu là Quân Vực khi còn nhỏ, nếu ta không tốt với hắn như vậy, liệu hắn có thu liễm lại một chút tính tình không."

Tô Yên có chút nghi hoặc với vấn đề này từ lâu

Quân Vực hiện giờ ăn cô đến gắt gao, đều là bởi khi còn nhỏ cô đối xử với hắn thật quá tốt, không muốn hắn khổ sở.

Dẫn tới hắn càng ngày càng ······ ách, hoành hành.

Đặc biệt là sau đó có thêm Tô Cổ cùng Tiểu Hồng.

Cô đối đãi với bọn họ là hai cách rất khác nhau, với một vài vấn đề, nguyên tắc sẽ không vì hai đứa nó chịu khổ mà thay đổi.

Cô muốn nhìn một chút, nếu cô không lui về phía sau thì sẽ phát sinh chuyện gì.

Cô đi vào trong lớp, bước chân dừng một chút.

Tần Huyên Nhu đã trở lại, còn ngồi ở vị trí bên cạnh cô.

Cô vừa tiến vào, một đám bạn học đều tỏ vẻ muốn xem náo nhiệt.

Ánh mắt, động tác nhất trí nhìn về phía cô và Tần Huyên Nhu.

Tần Huyên Nhu hai mắt đỏ bừng

"Tiểu Yên."

Rõ ràng còn chưa có làm cái gì, đã khiến cho người ta vô cớ thay cô ta ấm ức.

Tô Yên ngồi xuống.

Tần Huyên Nhu lập tức đẩy một ít đồ ăn tới trước mặt cô.

Tô Yên nhìn về phía Tần Huyên Nhu

"Tôi có thể cự tuyệt ngồi cùng bàn cùng cô không?"

Thân thể Tần Huyên Nhu cứng đờ.

"Tiểu Yên."

Cô ta hô lên hai chữ này.

Đúng lúc này, Cổ Quyết đi vào.

Nhìn thấy vị trí của mình bị người khác chiếm mất.

Khuôn mặt kia vốn mang theo lạnh lẽo, giờ lại càng thêm âm trầm.