Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1888: Xin chào, học bá! 13




Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Trở lại phía biệt thự bên này.

Tô Yên ôm sói tuyết lớn lên lầu.

Hằng ngày đều là cô ôm nó đi rửa mặt.

Nhưng nó hiện giờ thật sự quá lớn, bồn rửa mặt cũng không đủ chỗ cho nó ngồi nữa, chỉ có thể để nó ngồi trong bồn tắm.

Chờ Tô Yên rửa mặt xong, đi ra khỏi phòng tắm.

Tất nhiên, chỗ ngủ đã chuẩn bị cho nó cũng không thể dùng được nữa.

Ừm, mà hình như nó cũng chưa từng ngủ qua.

Vẫn luôn siêng năng cần mẫn trèo lên giường Tô Yên, cứ nằm cạnh cô mà ngủ.

Mỗi buổi sáng lúc Tô Yên đi học, nó đều diễn cùng một cảnh.

Nó muốn đi theo Tô Yên, ôm Tô Yên ô ô nức nở không buông.

Tiểu Hồng đôi mắt sưng thành một cục, giống như ngủ không ngon, kéo tay Tô Cổ, loạng choạng bước đi không vững.

Trước khi đi, còn nhìn con chó vẫn bấu chặt lấy Yên Yên.

Tiểu Hồng đã hâm mộ nó thật lâu, giờ bắt đầu dào dạt đắc ý

"Ngươi là chó, không phải người, không được đi học chung với Yên Yên."

Nói xong, Tiểu Hồng thè lưỡi lêu lêu nó.

Tô Cổ giật nửa cái bánh mì trong tay Tiểu Hồng nhét vào miệng nó, chặn miệng tên đần này lại.

Chiếc áo sơ mi trắng trêи người Tô Cổ có chút nhăn nhúm.

Sói tuyết nhìn chằm chằm bóng dáng Tiểu Hồng đang đi càng lúc càng xa, ghé vào trong lòng Tô Yên tiếp tục nức nở, tỏ vẻ muốn đi cùng Tô Yên.

Đương nhiên, cuối cùng nó vẫn phải ở nhà.

Ngồi lên xe, Tô Yên xuyên qua gương chiếu hậu nhìn Tô Cổ trêи ghế phụ.

Cô lên tiếng

"Đêm qua, hai người các em cả đêm không về."

Tô Cổ lên tiếng

"Vâng."

Tô Cổ xắn tay áo, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Còn Tiểu Hồng, hai mắt sắp díu lại, đương nhiên vẫn không quên ăn nốt chiếc bánh mì trong tay.

Tô Yên muốn nói lại thôi.

Cuối cùng cũng có một ngày, cô gặp phải vấn đề không biết có nên nói thẳng hay không.

Cho đến khi xe đi tới cổng trường, cô mới nói tiếp

"Tiểu Hồng có chút ngốc, em cũng nên lưu ý."

Tô Cổ

"Vâng."

"Sinh hoạt ȶìиɦ ɖu͙ƈ trước 18 tuổi là vi phạm pháp luật."

Tô Cổ nghiêng đầu

"Sao ạ?"

Tô Yên

"Ở xã hội loài người, hiện tại Tiểu Hồng khoảng 13 tuổi.  Được sự bảo vệ của Luật bảo vệ trẻ vị thành niên, cho dù nó đồng ý thì cũng là phạm tội."

Tô Cổ

"······ Vì sao chị lại nói với em mấy điều này?"

Tô Yên

"Cảm thấy em sẽ dùng đến."

Tô Yên nói khá nghiêm túc.

Tô Cổ nghe xong, mặt nghệt ra.

Sau đó nhìn thoáng qua Tiểu Hồng đang ngủ như heo ở đằng kia.

Cậu mở miệng

"Chị yên tâm, nó sẽ không bị người khác bắt nạt."

Tô Yên cảm thấy Tô Cổ không hiểu ý của cô.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Nghiêm túc nói

"Chị sợ em ăn hϊế͙p͙ nó."

Tô Cổ quay đầu nhìn phía trước, bình tĩnh nói

"Tuy rằng không biết chị đang lo lắng cái gì, nhưng mà, em sẽ không bắt nạt nó."

Tô Yên

"Ừm."

Sau đó, cô xuống xe.

Tô Cổ không phải Tiểu Hồng.

Cậu ít nói, nhưng một khi đã nói, thì sẽ làm được.

Về điểm này, cô rất tin tưởng cậu.

Tô Cổ kéo Tiểu Hồng đưa đến cổng trường tiểu học.

Sau đó xoay người trở lại trường cao trung ở cách vách.

Khi sắp đi đến cổng trường, liền nghe thấy ở phía sau truyền đến một giọng nói dễ nghe

"Bạn học Tô Cổ."

Cậu dừng bước chân, quay đầu lại.

Chỉ thấy Tần Huyên Nhu đang chạy tới, trong tay còn cầm một hộp cơm.

Cô ta dừng lại, thở hổn hển.

Tô Cổ

"Có việc?"

Rất nhiều học sinh đang đi vào trường, không ít ánh mắt đều đổ dồn lên người bọn họ.

Không có biện pháp, Tô Cổ tới học được một tháng, thành công nổi danh tại trường học.

Trở thành một đại thần khác sau Bạch Hoành Vũ.

Thậm chí độ chú ý còn cao hơn Bạch Hoành Vũ.

Tần Huyên Nhu đưa hộp cơm tới trước mặt Tô Cổ, mặt lộ vẻ khó xử

"Có thể đưa hộp cơm này cho Tiểu Yên được không?"