Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1865: Xin chào, Thiếu soái 44




<strong>Editor: Victoria



Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ nhìn nhìn thời gian.

Tô Yên cũng đi được chốc lát rồi.

Người kia có lẽ cũng sắp đến tìm người đi?

Đang nghĩ ngợi tới đây, lộc cộc, có tiếng bước chân truyền đến.

Ngẩng đầu nhìn qua đi, trong đêm tối, Nguyên Tử Mật mặc một bộ quần áo dân thường, trêи tay còn bị quấn băng gạc trắng.

Hai người đối diện.

Nguyên Tử Mật rũ mắt nhìn về phía Tô Yên, sau đó tầm mắt lại dừng ở trêи người Tô Cổ.

Hắn đi tới, ngồi ở trêи ghế, sau đó lập tức duỗi tay ôm lấy Tô Yên.

Nguyên Tử Mật ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cổ.

Trêи mặt Tô Cổ không có biểu cảm gì, chỉ là nhìn thẳng hắn, nửa ngày sau mới mở miệng

"Chị ấy không thể uống rượu, hiện tại đang say."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Trong đầu, Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, kiên trì!"

Đầu óc quay quay cuồng cuồng, vừa nhìn thấy người ôm mình chính là Nguyên Tử Mật, cô duỗi tay ôm lại hắn, thấp giọng gọi một câu

"Đại Ngư."

Nói xong liền dựa vào trêи vai hắn.

Nguyên Tử Mật bế ngang Tô Yên lên, nói với Tô Cổ

"Cố ý?"

"Có thể xem như vậy."

Đôi mắt Nguyên Tử Mật đen nhánh

"Cô ấy tin tưởng cậu."

Tô Cổ

"Tôi là em trai của Tô Yên."

Tin tưởng hắn chính là điều hiển nhiên.

Nguyên Tử Mật

"Cậu không sợ chị cậu uống say, tôi sẽ làm cái gì với cô ấy sao?"

Biểu tình trêи mặt Tô Cổ có chút biến hóa.

Làm cái gì là cái gì??

Chuyện ngươi làm còn thiếu chắc??

Đương nhiên Tô cổ cũng biết, hiện tại Nguyên Tử Mật không có ký ức.

Thật lâu sau, Tô Cổ mở miệng

"Chị ấy thích anh. Cùng anh ở bên nhau, rất tốt."

Nguyên Tử Mật nhướng mày, tiện đà nhìn về phía Tô Yên đang say đến mơ màng.

Hiển nhiên là trước khi hắn đến đây cô đã nói gì đó với em trai mình.

Hắn cong môi lên, sau đó càng ôm chặt người vào lòng mình.

Cuối cùng không nói gì nữa, ôm Tô Yên trở về phòng.

Chờ Tô Yên cùng Nguyên Tử Mật đi rồi, chỉ còn lại có Tô Cổ cùng Tô Tiểu Hồng.

Tô Tiểu Hồng xiêu xiêu vẹo vẹo ngồi ở trêи ghế, lảo đảo như muốn ngã.

Tô Cổ duỗi tay ấn đầu nó, không cho nó té ngã.

Tiểu Hồng nâng cái mũi lên, ngửi ngửi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sau đó, răng rắc, liền cắn vào cổ tay Tô Cổ.

Tô Cổ thoáng nhíu mày nhưng cũng không có phản ứng lại.

Tiểu Hồng cắn, là thật sự coi tay Tô Cổ thành một khối thịt có thể ăn, lực cắn rất mạnh, thế cho nên vài giây sau máu tươi đã theo cổ tay chảy xuống dưới.

Tô Cổ vỗ vỗ khuôn mặt Tiểu Hồng

"Buông ra."

Tiểu Hồng vừa nghe, đồ ăn bảo nó buông ra?

Sao có thể??

Thế cho nên hạ miệng ác hơn, làm máu chảy càng nhiều.

Tô Cổ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.

Cầm lấy chân gà nướng ở bên cạnh, lắc lắc hai cái trước mặt nó.

Tiểu Hồng ngửi ngửi, tức khắc liền buông lỏng ra, hướng đầu về phía đùi gà.

Tô Cổ lập tức ném đùi gà đi, đánh người hôn mê rồi khiêng nó đi vào phòng.

Ở một bên khác, Trong phòng Nguyên Tử Mật cùng Tô Yên.

Hắn cởi quần áo của cô, ôm cô.

Vừa cúi đầu nhìn Tô Yên, vừa thưởng thức tay cô.

"Vì sao lại gọi anh là Đại Ngư?"

Được rồi, tên này hắn có thể chấp nhận, cũng không phải khó nghe như vậy.

Chỉ là nữ nhân này chỉ có lúc say mới có thể gọi hắn bằng tên này.

Lúc tỉnh mà hỏi lại, cô hoàn toàn là một bộ không hiểu.

Hắn có chút tò mò, khi say rượu trong đầu cô rốt cuộc là suy nghĩ cái gì?

Tô Yên mơ màng nói

"Anh vốn dĩ chính là Đại Ngư."

Cô nỉ non, giống như là đang lầm bầm lầu bầu.

Nguyên Tử Mật dựa vào gần, may là có thể nghe rõ.

Hắn nghiêng đầu, hôn lên má cô.