Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1725: Tô thiếu hiệp uy vũ 8




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hiên Viên Quân Ngọc ngồi ở trêи ghế, bàn tay khớp xương rõ ràng vuốt ve miệng ly trà.

Yết hầu hắn lăn lộn, nói ra một câu

"Không biết thiếu hiệp tên gọi là gì?"

Tô Yên nhìn hắn.

Không hiểu vì sao, rõ ràng đây là địa bàn Thịnh Nguyên quốc, hắn bị bắt sống làm con tin, nhưng nhìn xem, cái khí thế này, giống như đang ở nhà mình vậy.

Tô Yên rời mắt, nhìn gã Tướng quân đang ngồi trêи cao.

Nàng hai tay ôm quyền

"Tướng quân, thuộc hạ chỉ là một tên lính quèn mà thôi. Chỉ muốn bảo vệ quốc gia, không cần ban thưởng. Thuộc hạ chỉ cầu cho quân địch ở biên giới rút lui, để thuộc hạ có thể trở về nhà."

Gã Tướng quân nhìn chằm chằm Tô Yên, có chút không thể tưởng tượng nổi

"Chỉ thế thôi sao?"

Tô Yên gật đầu

"Đúng vậy!"

Gã nhìn Tô Yên cả nửa ngày, sau đó cười ha hả

"Thật không hổ là nam nhi Thịnh Nguyên quốc của chúng ta, ha ha ha ha ha ha."

Phó tướng canh giữ ở cửa tiến vào bẩm báo

"Tướng quân, Sứ thần của Kim Ngọc quốc đã tới. Nói là đã mang tới những gì Tướng quân yêu cầu, muốn gặp mặt Tướng quân."

Phó tướng vừa dứt lời, sắc mặt gã Tướng quân càng tốt hơn, lên tiếng

"Cho vào."

"Tuân lệnh!"

Phó tướng đi ra ngoài.

Chỉ một loáng sau, đã thấy một vị mặc quan phục đi vào bên trong.

Bộ trang phục này là của quan nhị phẩm ở Kim Ngọc quốc.

Vì vị Vương Gia này, triều đình cử hẳn đại quan đi cũng đủ kinh động.

Nhưng với thân phận của Hiên Viên Quân Ngọc.

Ừm, xác thật là cũng rất quan trọng.

Vị quan đó đi vào, đầu tiên là hành lễ

Nhưng người hắn ta bái, không phải là gã Tướng quân ngồi ở ghế chủ vị, mà chính là Hiên Viên Quân Ngọc.

Sau đó cất lời

"Tướng quân, mười vạn lượng vàng, mười vạn lượng bạc, và bản vẽ súng bắn đá ngài muốn ta đã đem tới đây."

Nói xong, vẫy tay một cái, một đoàn quân binh khiêng theo rương tiến vào.

Hai mươi cái rương này lập tức lấp kín cả cái lều rộng rãi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Sứ thần dâng bản đồ lên, tướng quân lập tức duỗi tay ra lấy bản vẽ, cẩn thận xem xét một lần.

Càng xem, gã càng sung sướиɠ.

Lúc gã Tướng quân kia đang cao hứng, Sứ thần đã trực tiếp chạy tới trước mặt Hiên Viên Quân Ngọc

"Vương gia, ngài không có việc gì chứ?"

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn hắn ta, hạ mặt mày, nở nụ cười

"Động tác cũng nhanh a."

Sứ thần lau mồ hôi lạnh trêи trán, nhìn thấy Hiên Viên Quân Ngọc vẫn còn lành lặn không tổn hao gì, cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Thái độ của Sứ thần đối với Hiên Viên Quân Ngọc vô cùng cung kính.

Nếu chỉ là một vị Vương Gia bình thường thì không thể có thái độ như vậy được.

Nói xong, Hiên Viên Quân Ngọc nhìn về phía gã Tướng quân

"Tướng quân có hài lòng với bản vẽ này không?"

Hiên Viên Quân Ngọc vừa dứt lời, lực chú ý của Tướng quân từ trêи bản đồ liền chuyển dời sang hắn.

Sau đó nói

"Rất vừa lòng."

Nói xong, gã Tướng quân trầm ngâm một chút rồi nói tiếp

"Vậy khế ước đình chiến một năm ta và ngài đã nói...."

Hiên Viên Quân Ngọc nhìn một vòng, lại nhìn Tô Yên nãy giờ vẫn đứng trầm mặc không nói gì.

Hắn cười nói

"Ta vẫn luôn muốn kết giao với vị thiếu hiệp này, không biết có cơ hội ở chung với hắn mấy ngày hay không?"

Nói dứt lời, ánh mắt hắn bỗng trở nên sâu kín

"Cũng tốt cho việc xúc tiến cảm tình a."

Gã Tướng quân gật gật đầu

"Đúng vậy, Thịnh Nguyên quốc và Kim Ngọc quốc là nước láng giềng, nên liên lạc xúc tiến tình cảm nhiều hơn nữa. Vậy để hắn đưa Vương Gia đi dạo phố xá biên thành mấy ngày, trước tiên Vương Gia cứ sắp xếp ở lại Thịnh Nguyên quốc vài ngày."

Gã Tướng quân vừa dứt lời, vị Sứ thần kia nhìn Hiên Viên Quân Ngọc, vội vã

"Vương Gia, không thể."