Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1720: Tô thiếu hiệp uy vũ 3




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ở dưới chân thành, mấy nghìn binh sĩ đứng cố thủ cổng thành, tay cầm trường kiếm và khiên che chắn.

Cửa thành phía sau kẽo kẹt chậm chạp đóng lại.

Tô Yên vẫn luôn nghĩ là nguyên thân bị binh lính Kim Ngọc quốc giết, nhưng giờ lại thấy không phải.

Bởi vì Tướng quân Thịnh Nguyên quốc giờ phút này đã từ bỏ tính mạng của mấy ngàn binh sĩ rồi.

Gã Tướng quân đứng ở trêи tường thành, lớn tiếng kêu gọi

"Các chiến sĩ! Bảo vệ quốc gia là thiên chức của các ngươi! Hiện giờ, an bình của Thịnh Nguyên quốc, tất cả đều dựa vào mọi người!"

Gã vừa dứt lời, mấy ngàn tướng sĩ đều nhiệt huyết sôi trào, đồng loạt hô to

"Bảo vệ quốc gia!"

"Bảo vệ quốc gia!!"

Theo như tin tình báo, nếu không có gì thay đổi thì buổi tối nay, Kim Ngọc quốc sẽ tiến hành một cuộc công kϊƈɦ nhỏ như 10 ngày trước.

Mấy trăm cung thủ và mấy ngàn binh lính cố thủ bảo vệ thành như thế này là đủ rồi.

Nếu tình huống cần thiết yêu cầu thêm viện binh, khoảng cách gần như vậy thì vẫn có thể kịp báo.

Gã Tướng quân đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng bước chân rầm rập từ phía trước truyền đến, là bộ binh của Kim Ngọc quốc đang tấn công về hướng này.

Gã đứng trêи đài cao giơ tay chuẩn bị ra hiệu lệnh.

Nhưng còn chưa kịp hạ tay xuống, gã bỗng nhìn thấy ở phía xa xa giống như đang có lửa cháy.

Hỏa tiễn????

Những mũi tên lửa đồng loạt bắn tới phía quân lính đang cố thủ dưới chân thành.

Lần đột kϊƈɦ này làm cho tất cả quân lính của Thịnh Nguyên quốc không kịp phòng ngừa.

Cả đội ngũ lập tức hỗn loạn tan tác.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lửa này thật sự lợi hại, không biết được làm từ chất liệu gì.

Chỉ dính lên y phục một chút thôi cũng không thể dập tắt nổi, mà lửa càng lúc cháy càng mạnh, giống như muốn thiêu sống mục tiêu rồi mới bằng lòng bỏ qua.

Tô Yên múa thanh kiếm trong tay, ngăn cản hỏa tiễn đang bay tới.

Đúng lúc quân sĩ Thịnh Nguyên quốc đang hoảng loạn, Kim Ngọc quốc lại tung chiêu cuối

'Đùng'

Một khối đá to đùng bay tới đập thẳng vào phía trêи tường thành.

Còn chưa kịp phản ứng, mấy chục khối đá liền tiếp tục bay tới.

Gã Tướng quân đứng trêи thành sửng sốt.

"Đây là cái gì vậy?"

Hiển nhiên gã không hề biết đối phương đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến.

Thậm chí còn không thăm dò được rõ ràng mọi hành động chi tiết của đối phương.

Kim Ngọc quốc bắn đá nửa canh giờ.

Một khối đá bắn tới cũng có thể đè chết cả chục binh sĩ, dưới chân thành la liệt xác người.

Vô cùng thảm hại.

Tình hình thế này, Thịnh Nguyên quốc thất thủ cũng không phải không có nguyên nhân.

Ít nhất, gã Tướng quân ngu đần này sẽ phải đứng mũi chịu sào nhận trừng phạt.

Đang trong lúc hỗn loạn, quân sĩ của Kim Ngọc quốc xông tới

"Tiến lên!!"

Khí thế này, rõ ràng là muốn chiếm bằng được thành trì.

Tô Yên nhìn ra phía sau, cửa thành vẫn đóng chặt.

Bốn phía xung quanh cũng chỉ còn lại rất ít binh lính còn sống.

Lý Đại Bạch cũng bị thương rồi.

Lý Đại Bạch nắm chặt thanh kiếm

"Tiểu huynh đệ! Đi đằng sau ta! Cậu yên tâm, ta không chết, cậu cũng sẽ không chết!!"

Giọng nói của hắn mang theo sự quyết liệt, có vẻ rất muốn tranh cao thấp với quân địch.

Hai bên tiến vào thế trận giáp lá cà.

Bộ binh làm lá chắn, đứng mũi chịu sào, tên bắn ra dày đặc như mưa.

Tô Yên múa trường kiếm trong tay, thuận tiện bảo vệ cho cả Lý Đại Bạch.

Dù sao hắn cũng đã chăm sóc cho nàng mấy ngày nay.

Gã Tướng quân Thịnh Nguyên quốc đứng trêи tường thành bị chọc giận, hô lớn

"Mở cửa thành! Giết!"

Cửa thành vừa mở ra, một loạt bĩnh sĩ xông lên.

Chỉ là hắn ta chọn thời cơ mở cổng thành không đúng lúc.

Không ít binh sĩ vừa mới ra khỏi cửa đã bị bắn chết.

Lý Đại Bạch ở phía trước giết địch, Tô Yên cố thủ ở phía sau, trêи đầu có mưa tên đang phóng xuống.

Lý Đại Bạch cao to, cũng có chút bản lĩnh.

Hai người phối hợp, tiến vào trận doanh của đối phương, lấy ít địch nhiều nhưng thế như chẻ tre.