Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1608-1: Sủng phi hắc hóa 14




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Sau đó, nữ binh kia lại nói tiếp

"Tỷ không cần khách khí, tỷ ngồi lên được chức Phó tướng này, đều là dựa vào thực lực của mình. Chứ không giống những kẻ dựa vào thế lực trong nhà hoặc là chỉ có tư sắc nhưng cũng không lên được mặt bàn."

Nửa câu đầu là khen ngợi Tống Trinh, nửa câu sau là cà khịa Tô Yên.

Mắng Tô Yên dựa vào thân phận Công chúa và danh hiệu đệ nhất mỹ nhân Giang Lan quốc nên mới được Hoàng Thượng ban thánh chỉ liên hôn với Vương Gia hay sao?

Nữ binh kia vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Tô Yên.

Nàng ta không ghét Tô Yên, nhưng đối với việc Tô yên sẽ trở thành nữ nhân của Vương Gia lại cực kỳ phản cảm.

Ở quân doanh, bọn họ đều cho rằng Tống phó tướng mới là Vương Phi tương lai của Vương Gia.

Đột nhiên nhảy ra một nữ nhân, làm sao có thể khiến bọn họ tâm phục khẩu phục?

Tiểu Đào dậm chân, nhịn không được mở miệng

"Ngươi cái nữ nhân này muốn ngấm ngầm hại người sao?"

Nữ binh kia liếc mắt nhìn Tiểu Đào một cái, ngữ điệu trở nên quái quái

"Ta chưa bao giờ chỉ tên nói họ, hai vị đường xa tới đây, chớ nên đoán mò."

Tô Yên nhìn nữ binh kia, lại nhìn hai người Âu Dương Du và Tống Trinh đứng sóng vai trêи đài.

Nữ nhân bên người Âu Dương Du chính là người sẽ cùng gả vào Trấn Nam Vương phủ với nàng sao?

Âu Dương Du và Tống Trinh không ai lên tiếng ngăn cản nữ binh này lại.

Tô Yên im lặng đợi một lát.

Vậy là, bọn họ muốn nàng tự động thủ sao?

Tô Yên đi sang bên cạnh, lấy từ bao đựng ra một mũi tên.

Giây tiếp theo, vèo" một tiếng, mũi tên đó xẹt qua gương mặt của nữ binh kia.

"Bụp"

Cắm thẳng vào cây cột phía sau lưng ả ta.

Toàn bộ đầu mũi tên đều cắm sâu vào.

Nữ binh kia còn chưa kịp phản ứng lại, vẫn ngây ngốc đứng đó.

Máu từ trêи mặt chảy xuống.

Má ả ta bị rách một vết dài.

Tô Yên nhìn.

Vết thương kia, vốn nàng chỉ muốn nàng ta trầy chút da.

Nhưng bởi vì nữ binh này nghe thấy tiếng mũi tên xe gió, theo phản xạ rụt đầu lại một chút, mới dẫn tới việc bị rách dài và sâu như thế.

Tô Yên có chút do dự.

Có cần nói xin lỗi hay không?

Nhưng nghĩ lại những gì nàng ta vừa mới nói, Tô Yên nhàn nhạt nói

"Vừa mới nghe ngươi nói chuyện, ngươi vào được quân doanh cũng không phải dựa vào khuôn mặt này. Không có nhan sắc, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến tương lai của ngươi. Ngươi xem thường những người có nhan sắc, vậy thì chắc chắn cũng không để ý trêи mặt mình có một vết sẹo đâu nhỉ?"

Tống Trinh sửng sốt, chạy tới trước mặt nữ binh kia

"Muội không sao chứ?"

Tống Trinh hô lên với người bên cạnh

"Mau gọi quân y tới."

"Tuân lệnh!"

Ánh mắt của Âu Dương Du dừng lại trêи người Tô Yên, có chút kinh ngạc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Không thể tin được vị công chúa nhu nhược này lại có lực đạo lớn như vậy.

Nữ binh kia được đưa đi, Tống Trinh quay sang nhìn Tô Yên, nửa ngày sau mới cười lên tiếng

"Không thể tin được Công chúa của Giang Lan quốc đường xa tới đây lại có bản lĩnh như vậy, thân thủ rất tốt.

Tô Yên hờ hững đáp

"Cũng tạm."

Vừa rồi nàng mới chỉ tùy tiện ném một mũi tên, người này nhìn thế nào mà ra được cả thân thủ vậy?

Ánh mắt Tống Trinh trở nên sắc bén

"Nhưng người làm bị thương thuộc hạ của ta, Tống Trinh ta làm việc, có thù tất báo."

Nàng ta không hề cố kỵ Âu Dương Du mà nói thẳng ra.

Âu Dương Du đại khái cũng biết tác phong hành sự của vị phó tướng này, vậy nên không có chút gì ngoài ý muốn.

Tô Yên nghe xong, nghiêm túc mở miệng

"Ta chỉ tùy tiện ném một mũi tên mà đã làm cô ta bị thương, cô ta hoàn toàn không có chút cảnh giác và ý thức nào cả.

Có thể bởi vì cô ta đang một lòng muốn công kϊƈɦ ta để được ngươi yêu thích. Ngươi có thời gian để nói mấy chuyện này, chi bằng ngẫm lại làm thế nào để dạy cho thuộc hạ của mình lợi hại hơn một chút. Bằng không sau này cô ta sẽ còn thảm hơn!"

Tô Yên nói càng nghiêm túc, biểu tình của Tống Trinh càng khó coi.

Tống Trinh là phó tướng nỗ lực nhất, cũng là người phụ trách nhiều việc nhất.

Một đường đi tới cái chức vị này, tùy rằng có không ít lời bàn tán, nhưng cho tới ngày hôm nay, không có một ai dám nghi ngờ thực lực của nàng ta nữa.

Hiện giờ, một Công chúa của một tiểu quốc nhỏ bé mà cũng dám cuồng vọng như vậy sao?

Sát khí trong mắt Tống Trinh càng lúc càng rõ.

Âu Dương Du đứng bên cạnh lúc này mới lên tiếng

"Làm càn."