Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên hỏi
"Ta muốn gì?"
Họa Nhu đáp
"Lúc trước ta thấy ngươi cài cây tram kia, đó là loài hoa của địa ngục. Hiện giờ ngươi lại cất cây trâm này đi, chứng tỏ ngươi rất coi trọng nó."
Dứt lời, Họa Nhu nhìn chằm chằm vào chỗ ngực áo Tô Yên.
Bởi vì mỗi lần Tiểu Hoa thì thầm gì đó, cây trâm sẽ phát sáng, dưới bầu trời nửa sáng nửa tối này, vô cùng rõ ràng.
Họa Nhu ngước đôi mắt long lanh
"Ngươi muốn tìm đường đến địa ngục."
Tô Yên trầm mặc nhìn Họa Nhu.
Thấy Tô Yên không nói lời nào, Họa Nhu biết chắc là mình đã đoán đúng.
Nàng không phải người đầu tiên tìm đường đến địa ngục. Trong ba năm nay, đã có rất nhiều người tìm tới Họa Nhu.
Bởi vì chuyện này, cô ta gặp không ít tai bay vạ gió. Chính vì vậy, động tác lột da mặt của Họa Nhu lại càng thêm nhuần nhuyễn, thuần thục.
Ví dụ như người đang ôm Tô Yên kia, đây không phải lần đầu tiên Họa Nhu gặp hắn.
Nam nhân này cũng đã từng tìm đến hỏi cô ta, đường đến địa ngục ở đâu?
Bộ dạng vội vàng lại điên cuồng vì không thể đánh chết được Họa Nhu. Chính vì thế, cô ta mới có thể thoát được một kiếp, sống đến giờ.
Nhưng có lẽ, hiện tại sợ là không tránh nổi nữa.
Cô ta cố gắng kéo dài hơi tàn đến bây giờ đã thấy quá mệt mỏi rồi. Chỉ cần báo được thù, cho dù là phải nhận bất cứ kết cục nào, Họa Nhu cũng đều chấp nhận hết.
Tìm hung thủ cho cô ta, cô ta sẽ đổi lại bằng đường đến địa ngục.
Tô Yên đáp ứng.
Nhưng hiện tại sắc trời vẫn còn sớm, dù có vội vàng muốn tìm hung thủ thì cũng phải chờ đến lúc trời sáng.
Nhân tiện, Tô Yên nghe Họa Nhu nói một chút về mục tiêu báo thù của cô ta.
"Một nhà Lý viên ngoại đã bị ta giết sạch, bọn họ phải chịu báo ứng. Hai kẻ khác cũng đã bị ta diệt trừ sạch sẽ. Còn dư lại chỉ còn hai kẻ. Một kẻ họ Trương, tên Trương Phú Quý, một kẻ họ Tiền tên Tiền Sơn."
"Không phải ngươi nói, ép ngươi bồi rượu chỉ có ba người sao?"
Nói đến chuyện này, Họa Nhu nắm chặt khăn tay trong tay.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Bọn chúng vẫn luôn có ý đồ xấu xa với ta. Biết ta bị bắt lại liền muốn đến làm nhục ta. Ta liều chết phản kháng, đập đầu vào tường. Lúc tỉnh lại mới biết mình đã bị rạch mặt."
Nói đến đây, Họa Nhu run rẩy.
Tô Yên nhìn Họa Nhu thật lâu rồi rời ánh mắt đi.
"Nếu ngươi muốn ta giúp ngươi, có thể."
Nàng nói rất nghiêm túc.
Họa Nhu sửng sốt, cảm xúc trong lòng ồ ạt trào ra.
Cô ta nhìn Tô Yên, trong lòng có chút hụt hẫng.
Trời sinh Họa Nhu ra đã có khuôn mặt mỹ miều, từ nhỏ đã bị không ít nữ tử ghen ghét đố kỵ. Vậy nên cô ta rất ít khi ra khỏi cửa, vẫn luôn ở trong nhà làm khuê nữ.
Họa Nhu biết dù có đi ra ngoài cũng sẽ không được người khác yêu thích.
Lớn như vậy, đây là lần đầu tiên Họa Nhu nghe thấy có người nói muốn giúp mình...
Họa Nhu cười vô cùng bi thương
"Những người khác đều nói ta là họa thủy, là hồ ly tinh biến thành, trời sinh đã câu dẫn nam nhân."
Cô ta nắm chặt chiếc khăn tay.
"Cuối cùng chỉ có chàng ấy không chê ta, còn cưới ta làm thê tử. Chàng nói cả đời này sẽ đối xử tốt với ta, sẽ chiếu cố ta."
Vừa nói, Họa Nhu vừa nhìn Tô Yên, ánh mắt vô cùng chấp nhất.
"Ta nhớ lại lúc còn sống, trước khi ta chết đi, chàng cũng chưa bao giờ có nửa điểm không tốt với ta. Chàng sẽ không hại ta."
Tô Yên gật đầu
"Còn có điều gì muốn nói sao?"
Họa Nhu kiên định nói lại một lần nữa
"Chàng sẽ không hại ta."
Tô Yên mở miệng
"Được, ta biết rồi."
Quân Vực rời đi trong chốc lát đã trở về, trong tay cầm không ít trái cây. để xuống trước mặt Tô Yên.
Vốn dĩ hắn còn muốn tiếp tục dính lấy nàng, nhưng thấy nàng im lặng trầm tư, hắn hỏi
"Tiểu Quai đã nghĩ ra sẽ tìm hiểu từ đâu chưa?"