Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1352: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 55




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ánh mắt Tô Yên kịch liệt dao động.

Nàng cứng đờ người đứng đó, ôm lấy Phong Huyền, đầu óc trống rỗng.

Giây tiếp theo, nghe thấy hắn nói chuyện với mình, nàng gắt gao ôm chặt lấy hắn.

Sau đó, chỉ nghe thấy Phong Huyền rêи lên một tiếng.

Lưỡi dao sắc bén kia hoàn toàn cắm sâu vào thân thể Phong Huyền.

Kiêu Lôi cười lạnh

"Thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực dù cho không có ký ức, vẫn si tình như vậy."

Kiêu Lôi đâm một nhát đó, nhìn qua vô cùng nhanh gọn sắc bén.

Nhưng kỳ thực hắn không dùng sức.

Giống như hắn đang đánh cược.

Đánh cược rằng, thiếu chủ Thâm Uyên Ma Vực nhất định sẽ ra tay.

Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, nam nhân si tình đó xông lên cứu Chủ Thần đại nhân.

Thế cho nên nháy mắt khi dao đâm vào thân thể Phong Huyền, giây tiếp theo, hắn liền đâm thẳng lưỡi dao vào trong.

Hắn đã ngứa mắt tên Thiếu chủ này từ lâu.

Nhưng mà hắn ta lại được Chủ Thần đại nhân che chở.

Không làm gì được.

Tô Yên ôm Phong Huyền, nhanh chóng nghiêng người.

Nàng nhấc chân đạp thật mạnh vào người Kiêu Lôi.

Thân thể Kiêu Lôi nhanh chóng lui về phía sau.

Con dao kia vẫn cắm ở trong thân thể Phong Huyền.

Nàng bế người lên, lùi ra sau.

"Chàng sao rồi?"

"Khụ khụ..."

Phong Huyền ho khan hai tiếng.

Hắn nhăn mày, một lúc lâu sau, nâng mí mắt, đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn nàng.

Khóe môi ngậm ý cười, bộ dáng thống khổ không phục lẩm bẩm.

"Tiểu Quai lo lắng cho ta sao?"

Tô Yên ôm hắn, không nói lời nào.

Nàng để hắn ngồi trêи bậc thang.

Máu ở sau lưng chảy ròng ròng.

Con dao kia không thể rút ra.

Một khi rút ra, hắn khẳng định mất máu mà chết.

Trêи tay Tô Yên đều là máu.

Nàng lôi kéo tay hắn

"Ta sẽ báo thù cho chàng."

Nàng nói.

Quân Vực dựa vào tay vịn bên cạnh.

Khóe môi ngậm ý cười, rõ ràng là bị thương, lại cười vô cùng thoải mái.

"Được."

Mỹ nhân trọng thương, anh hùng nhập ma.

Trêи tay Tô Yên đều là máu, đầu ngón tay phiếm lạnh.

Quân Vực nắm tay nàng, hôn một cái.

Giống như có chút tiếc nuối

"Ta đến còn chưa kịp ăn Tiểu Quai, mà lại sắp chết rồi."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Nghe hắn nói những lời này, hơi thở lạnh lẽo trêи người nàng tan biến đi một chút.

Nàng lên tiếng

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ta chỉ còn một canh giờ, rồi sẽ cùng chàng chết."

Nàng dừng lại một chút

"Cũng có thể là ba người cùng chết."

Nói xong, nàng hôn Quân Vực một chút.

Lúc này mới đứng lên, nhìn về Kiêu Lôi phía đối diện.

Kiêu Lôi nhìn hai người

"Chủ Thần đại nhân lại vì hắn mà muốn giết ta."

Hắn cười, lộ hàm răng trắng tinh.

Rõ ràng là hắn đánh người ta bị thương, nhưng không hiểu sao, hắn lại cảm thấy mình vô cùng khổ sở.

Khuôn mặt Tô Yên lãnh đạm, bước thẳng tới trước mặt Kiêu Lôi, một câu cũng không nói.

Giây tiếp theo, phanh!

Hai lực đạo va chạm với nhau, Kiêu Lôi lùi về sau một bước.

Sau đó, một trận chiến bắt đầu.

Tô Yên liều mạng dốc toàn lực, hơn nữa lực lượng của Kiêu Lôi bị vị diện áp chế.

Hai người đánh nhau khó phân cao thấp.

Trời đất chấn động, bọn họ đánh tới đâu, nơi đó bị san thành bình địa.

Thỉnh thoảng trêи bầu trời xuất hiện sấm sét lập lòe.

Ầm!

Lại một tiếng.

Ở nơi xa nghe, cũng chỉ nghĩ đây là âm thanh của sấm sét, chứ không ai nghĩ đây là tiếng nổ do hai con người tạo nên.

Một canh giờ trôi qua.

Tô Yên chật vật, khóe môi rỉ máu.

Kiêu Lôi đối diện với nàng còn thê thảm hơn.

Hai mắt hắn đỏ rực, khóe mắt rách ra.

Một bàn tay đỡ ngực.

Tô Yên lau máu trêи khóe môi, nhìn Kiêu Lôi phía đối diện.

"Ngươi không muốn dùng toàn lực đánh với ta một trận, đó là chuyện của ngươi. Nhưng, ta sẽ đánh chết ngươi."

Kiêu Lôi nghe Tô Yên nói xong, oán hận nhìn nàng chằm chằm

"Nam nhân đó có gì tốt? Hắn đã làm gì cho người? Ta không hối hận về những việc ta đã làm, dù người có giết ta, ta cũng không hối hận."