Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1342: Leng keng, ấm sắc thuốc lòng dạ hiểm độc lên sân khấu! 45




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghiêm túc gật đầu

"Chàng không giết hắn, ta sẽ không tức giận."

Phong Huyền do dự, gật đầu

"Được."

Tô Yên thấy hắn không còn ho khan.

Duỗi tay giữ chặt tay hắn

"Đi thôi, trở về khách điếm."

Đối với những lời Bạch Thánh vừa mới nói, giống như không nghe thấy gì.

Bạch Thánh che ngực, quá sốt ruột liền phun ra một ngụm máu.

"Ân nhân, hắn tâm địa hiểm ác, người chớ nên tin hắn!!"

Nhìn ân nhân của mình bị tên tiện nhân kia lừa gạt.

Bạch Thánh sốt ruột không chịu được.

Sợ Phong Huyền sẽ làm điều bất lợi với Tô Yên.

Đường đi bị hắn chặn lại, Tô Yên bèn dừng bước, lạnh nhạt lên tiếng.

"Lời ngươi nói, ta nghe được."

Nàng vừa dứt lời, liền thấy vị nào đó đứng bên cạnh mình vừa mới thả lỏng được một chút lập tức cứng đờ người.

Bạch Thánh lại tiếp tục nói

"Hắn là đồng đảng của Thao Thiết, ngày hôm đó Thao Thiết muốn ăn người, có thể chính là mưu kế của bọn họ."

Phong Huyền nghe xong, ngay lập tức ngẩng đầu.

Thần sắc trong mắt biến ảo.

Thao Thiết muốn ăn chủ nhân?

Nháy mắt, Phong Huyền nghĩ tới ngày hôm đó, Thao Thiết miêu tả.

Nó tâm tâm niệm niệm một nữ nhân, máu rất thơm.

Rất muốn ăn, có thể sẽ trở nên bất tử.

Nữ nhân Thao Thiết tâm niệm là chủ nhân??

Cho nên, đại hội diệt ma hôm đó mới trở nên hỗn loạn như vậy?

Cho nên chính vì thế, hắn mới nhìn thấy Thao Thiết và chủ nhân đánh nhau?

Phong Huyền cúi thấp, từng dòng suy nghĩ lướt nhanh qua đại não.

Tô Yên trả lời

"Sẽ không đâu."

Bạch Thánh nhíu mày

"Không phải tộc ta tất có dị tâm, ân nhân làm thế nào biết chắc sự kiện kia hắn có tham dự không?"

Tô Yên đáp

"Đây là chuyện của ta."

Cho nên, không liên quan tới ngươi.

Bạch Thánh nghe Tô Yên nói vậy càng cảm thấy Tô Yên vốn là không tin lời hắn, nàng chỉ đáp qua loa lấy lệ mà thôi.

Thế cho nên Bạch Thánh càng tận tình khuyên nhủ.

"Ân nhân, hắn thật sự không phải nhân loại. Hắn có một đôi cánh rất lớn màu đen, sức lực và tốc độ cực nhanh. Hắn ở trước mặt người luôn giả vờ yếu ớt, vốn đã mưu đồ gây rối từ lâu. Tâm cơ này, lòng dạ này, không thể khinh thường."

Tô Yên hít sâu một hơi

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1.truyenhd.com lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ta biết."

Bạch Thánh giống như nghe không hiểu nàng đang nói gì

Đây đã là lần thứ hai nàng nói vậy.

Bạch Thánh vội vàng

"Ân nhân!!"

Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói rõ ràng

"Ta đã biết hắn vốn không phải con người từ lâu, ta biết bệnh tật của hắn sáu phần thật bốn phần giả, ta biết tâm cơ lòng dạ của hắn không thể khinh thường. Nói rõ ràng như vậy rồi, ngươi đã hiểu chưa?"

Nàng thẳng thắn như thế này, ngược lại lại làm hai nam nhân sửng sốt.

Phong Huyền nhìn chằm chằm vào Tô Yên, hai mắt nóng bỏng.

Mở miệng

"Chủ nhân không chê Phong Huyền?"

Tô Yên nghi hoặc

"Ta đã bao giờ nói ghét bỏ chàng chưa?"

"Ghét bỏ Phong Huyền cố ý kéo chân sau của người."

Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói

"Chàng nói lời này là tự ủy khuất chính mình."

Hắn nghĩ kéo chân sau đơn giản như vậy?

Một kẻ ốm yếu, chuyện gì cũng không muốn tự làm, lại còn hay chiếm tiện nghi của nàng.

Không hợp ý hắn liền bắt đầu kêu đau chỗ này, đau chỗ kia.

Đi tới đâu bám theo tới đó, đi ba bước lại ho, phải chăm sóc tận tình chu đáo.

Phong Huyền ánh mắt cực kỳ nóng rực

"Chủ nhân vì sao lại tốt với Phong Huyền như vậy?"

Nếu đã biết rõ, cần gì phải suốt ngày nhường nhịn hắn?

Tô Yên nghiêm túc

"Muốn vậy."

Không có nguyên do gì, nàng cũng không muốn hắn thay đổi.

Nàng có rất ít thứ khiến mình yêu thích, nên càng không biết phải biểu đạt niềm yêu thích đó như thế nào.

Ngoại trừ điểm mấu chốt của nàng không được chạm tới, những truyện khác nàng đều có thể nhân nhượng.

Đây chính là cách mà Tô Yên thích một người.

Vì sao lại tốt với hắn như vậy sao?

Vì hắn* đối với nàng cũng đã quá tốt rồi.

*Hắn ở đây chính là Quân Vực đại nhân đó mọi người T.T

Trừ bỏ ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của hắn với nàng hơi quá một chút.

Tính tình có chút lớn, còn có chút dính người, cảm xúc thay đổi thất thường.

Những mặt khác đều rất tốt.

Tô Yên yên lặng nghĩ.

Ánh mắt Phong Huyền nóng rát, ôm Tô Yên kêu một tiếng "chủ nhân", cả người đều dính lấy nàng.

Tô Yên kéo hắn tay

"Nên trở về uống thuốc."