Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Phát hiện Tô Yên coi thường hắc y sát thủ kia.
Hắn ý vị thâm trường nói
"Cô nương lại cứu bổn vương một mạng."
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm."
Cho nên, hắn sẽ đưa nàng tới kinh thành sao?
Tư Đồ Tu chậm rãi lên tiếng
"Thân thủ của cô nương, thật sự làm bổn vương bội phục."
Tô Yên ngẫm lại chính mình vừa mới ra tay
"Cũng tạm."
Nàng vốn không động thủ, chỉ là ném cục đá qua.
Tư Đồ Tu nhìn gương mặt của Tô Yên.
Hắn thật ra lần đầu tiên thấy một cô nương như vậy.
Rất... ừm..... thú vị.
Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng, hạ mí mắt che đậy cảm xúc, chậm rãi nói
"Cô nương vừa mới nói là muốn tới kinh thành?"
"Ân."
"Đây là việc nhỏ, bổn vương tự nhiên làm được. Chỉ là... cô nương xác định chỉ cần ban thưởng thế này thôi sao?"
Hắn ngẩng đầu, khóe môi hàm chứa ý cười thật bình dị gần gũi.
Kỳ thật Tô Yên là nghĩ như vậy.
Chờ đến kinh thành, nàng liền trực tiếp vào hoàng cung.
Giết chết kẻ giả mạo kia, nàng liền có thể trở lại làm nữ đế.
Nhưng mà, nàng nhìn dáng vẻ của hắn, hình như hắn rất muốn ban thưởng cho nàng cái gì đó.
Nàng thành thành thật thật hỏi
"Vương gia muốn ban thưởng cái gì sao?"
Tư Đồ Tu ha ha cười
"Bổn vương cảm thấy cô nương thật thông minh đó."
Hắn dừng một chút rồi lại nói
"Bổn vương bên người còn thiếu một thị vệ, cô nương có bằng lòng đảm nhận hay không?"
Tô Yên không nghĩ tới hắn chuyển chủ đề nhanh đến vậy.
Thế cho nên liền đứng ngốc ở đó.
Vừa mới không phải là đang nói chuyện ban thưởng sao?
Như thế nào nàng liền thành thị vệ?
Tô Yên nghi hoặc
"Nữ cũng có thể làm thị vệ sao?."
"Tất nhiên."
Tô Yên định cự tuyệt
"Ta không định ······"
Lời vừa mới nói được một nửa đã bị Tư Đồ Tu mau chóng chặn đứng.
Hắn ngậm ý cười, khóe môi mỏng câu lên, thanh âm chậm rãi
"Bổn vương rất hiếm khi ban thưởng, chẳng lẽ, cô nương cảm thấy là ban chết tốt hơn sao?"
Tô Yên
"······"
Nàng mở to hai mắt nhìn hắn.
Đây là uy hiếp sao?
Nàng không làm thị vệ liền ban chết cho nàng?
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nàng rối rắm thật lâu
Cuối cùng, Tô Yên cắn cắn môi, rầu rĩ nói
"Ta làm."
Vừa nói xong, Tư Đồ Tu cười lên tiếng.
Hắn là thật sự đang cười.
Cầm chuỗi Phật châu, gõ một cái lên tay Tô Yên.
"Không biết tân thị vệ này của bản vương tên họ là gì?"
"Tô ··· Tống Tô."
"Tống thị vệ, tay của cô còn đang ôm eo bổn vương đến phát đau rồi, cô hẳn nên buông lỏng ra?"
Tô Yên nghe xong, lúc này mới phát hiện nàng vẫn luôn gắt gao ôm eo hắn.
Bị hắn nhắc nhở, nàng lập tức thu hồi tay.
Tô Yên đứng ở chỗ đó, lên tiếng hỏi
"Ta... thuộc hạ không biết phải làm gì."
Tư Đồ Tu nhìn bộ dáng nghiêm túc của nàng.
Hoàn toàn không giống như vừa rồi bị hắn khi dễ phải ủy khuất đáp ứng làm thị vệ của hắn.
Hắn một thân tự phụ, đứng ở chỗ đó, vân vê chuỗi vòng.
"Bổn vương nói cái gì, cô liền làm cái đó? Đã hiểu chưa?"
Tô Yên gật đầu
"Đã hiểu."
Sau đó Tô Yên liền thành thành thật thật đi theo sau Tư Đồ Tu.
Hắn đi chỗ nào nàng theo chỗ đó.
Tô Yên thật ra không cảm thấy gì.
Nhưng đám thị vệ phía sau đều cảm thấy khiếp sợ.
Chỉ một lát sau đã có một chiếc xe ngựa xa hoa chạy tới.
Xe được ba con ngựa kéo, trên rèm thêu hoa văn, lấp loáng còn thấy được hai chữ Tư Đồ.
Khắp nơi đều mang theo hơi thở xa hoa.
Tô Yên ngồi trên chiếc xe ngựa này trở về kinh thành.
Tiểu Hoa nhìn ký chủ trở thành cu li điều khiển xe ngựa thì thấy thật mới lạ
"Ký chủ, chị còn phải đi thống nhất giang sơn đó."
Tô Yên vừa đánh xe vừa trả lời Tiểu Hoa.
"Không vội."
Tiểu Hoa hừ hừ.
Rõ ràng lúc trước còn rất sốt ruột.
Thấy nam chủ đại nhân liền không vội?.
Cái này gọi là gì nhỉ?
Bị sắc đẹp mê hoặc sao?
Ồ, nó quên mất rồi.