Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Mẹ Tô không biết Tô Yên muốn nói gì.
Nhưng nhìn thấy thái độ lãnh đạm của cô. Mẹ Tô bỗng nhiên thấy hoảng hốt
"Yên Yên?"
Tô Yên nói
"Tôi có lẽ đã đưa cho Tô Phong rất nhiều tiền, nuôi hắn rất nhiều năm. Mẹ quá thiên vị hắn, hắn hơn 20 tuổi đã thành gia lập nghiệp, phạm sai lầm mẹ vẫn còn thiên vị hắn."
Mẹ Tô nước mắt lưng tròng
"Yên Yên, anh con thời gian này ở trong ngục giam, mẹ cũng sống không bằng chết a."
Chỗ nước mắt đó đối với Tô Yên không có tác dụng gì.
Cô nghiêm túc nói tiếp
"Vốn dĩ mẹ nên tự thừa nhận, là chính mẹ dạy dỗ hắn thành cái bộ dạng này.
Nếu mẹ thật sự cảm thấy khó chịu, mẹ nên ngẫm nghĩ lại những năm qua mẹ đã thiên vị, đã chiều chuộng hắn như thế nào, mới khiến hắn trở thành cái bộ dạng như hiện tại."
Gieo nhân gì thì gặt quả đó.
Tô Yên cầm thẻ ngân hàng trong tay, nhìn thoáng qua
"Mẹ dùng 30 vạn để cứu hắn. Có lẽ, đưa hắn ra ngoài rồi, còn không tốt bằng để hắn ở trong ngục giam."
Mẹ Tô run rẩy
"Mày, mày, mày sao lại có thể nói anh mày như vậy?"
Tâm can Mẹ Tô vẫn là không nhịn được muốn thiên vị Tô Phong.
Tô Yên nói
"Về sau, tôi cũng không định trở về thăm mẹ nữa. nếu mẹ cảm thấy cần lấy phí phụng dưỡng, mẹ có thể đi tố cáo tôi.
Pháp luật phán bao nhiêu, tôi sẽ đưa cho mẹ bấy nhiêu."
Mẹ Tô không nghĩ tới Tô Yên sẽ nói như vậy.
"Mày, mày, tao là mẹ mày đấy!"
Tô Yên gật đầu
"Tôi biết"
Hai mắt đẫm lệ ẩn chứa sự áy náy của Mẹ Tô đã bị tức giận chiếm trọn.
Đứa con gái từ trước đến giờ đều nghe lời, hiện giờ muốn cùng bà ta đoạn tuyệt quan hệ.
"Dê con quỳ bú mẹ, quạ đen còn phụng dưỡng mẹ cha. Tại sao tao lại sinh ra đứa con gái bất hiếu như mày?"
Tô Yên ngửa cổ.
Lộ ra vết thương kia.
"Tôi thiếu chút nữa đã chết, mẹ tới bệnh viện thăm tôi ba lần. Ba lần tới đều vì muốn tôi buông tha cho Tô Phong. Hiển nhiên mẹ vốn không coi tôi là con gái mình. Mẹ không từ, tôi sao có thể hiếu được?"
Tô Yên lùi hai bước.
"Tình mẹ trong miệng người, là không khuyên nhủ được bèn tìm người tới đối phó với con gái mình sao?"
Cô nghiêm túc nói xong.
Đối phương liền á khẩu không trả lời được.
Rốt cuộc không phản bác nổi.
Sau đó Tô Yên cầm sổ hộ khẩu cùng thẻ ngân hàng bỏ vào trong túi xách.
"Mẹ, hẹn gặp lại."
Nói xong, cô xoay người đi xuống dưới.
Cô mới ra khỏi cửa tòa nhà.
Liền thấy ở bãi đỗ xe có một chiếc xe BMW màu đen chạy tới.
Xe phóng nhanh, nháy mắt liền dừng trước mặt Tô Yên.
Cửa kính được hạ xuống.
Ở chỗ ngồi phía sau, Tiểu Hoa vươn cánh tay nhỏ trắng nõn.
"Yên Yên! Là chúng em!!"
Nhìn vào bên trong, Tô Cổ cũng đang ngồi ở trong xe.
Trừ hai người bọn họ còn có một người lạ ngồi trên ghế lái.
Cô nghi hoặc
"Xe này là của ai?"
Tiểu Hoa hưng phấn
"Đương nhiên là của bọn em!"
"Ai mua?"
"Tô Cổ."
Tô Cổ ngồi ở ghế sau biểu hiện thực bình tĩnh
"Yên Yên, lên xe."
Tô Yên nhìn hắn, lại nhìn nhìn chiếc xe này.
Cô nghiêm túc hỏi
"Tô Cổ, một năm nay em tiết kiệm được rất nhiều tiền sao?"
Tô Cổ nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu
"Chỉ là tiền tiêu vặt."
Tô Yên không hỏi lại.
Mở cửa xe ngồi xuống.
Liếc mắt nhìn tài xế bên phía ghế lái một cái.
Tô Cổ tựa như biết Tô Yên muốn hỏi cái gì.
Trực tiếp mở miệng nói
"Thuê."
Xe bắt đầu di chuyển.
Mười phút sau, Tô Yên hỏi
"Em rốt cục có bao nhiêu tiền?"
Tô Cổ móc di động ra ở đằng kia bấm bấm trong chốc lát.
Ngẩng đầu
"Còn 138 vạn." (~ 4,8 tỉ)
Tô Yên nhịn không được từ ghế phụ quay đầu lại liếc hắn một cái.
Im lặng lên tiếng
"Cướp bóc là phạm pháp."
Tô Cổ
"Trước kia đã tích cóp được 50 vạn. Sau đem tiền đó cho một người vay đi mở công ty. Hắn mỗi năm đều sẽ cho em một ít tiền, nói cái này gọi là chia hoa hồng."