Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1222: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân 34




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Tiểu Hoa theo bản năng giơ tay che kín chiếc bánh kem trong tay.

Nhưng ngược lại nghĩ đến đó là ký chủ của mình.

Yên lặng bỏ cái tay đang che bánh ra, hỏi

"Yên Yên muốn ăn sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Năm ngày sau, ta sẽ PK trên livestream. Các em có muốn tham gia không?"

Tô Tiểu Hoa nâng cánh tay nhỏ.

"Muốn muốn muốn!!!"

Tô Cổ biểu hiện bình tĩnh

"Em được lợi gì?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Tiền thưởng chia cho em 10%."

Tô Cổ nghiêng đầu sang một bên

"Em nếu muốn livestream kiếm tiền, khẳng định kiếm được nhiều hơn so với chị."

Giọng nói tràn đầy tự tin đến từ "Em Trai Quốc Dân"

Tô Yên

"Vậy em muốn gì?"

Tô Cổ

"Đi dạo phố, chúng ta cùng nhau đi."

Tô Yên nghi hoặc

"Dạo phố?"

Tô Cổ kiên định gật đầu

"Đúng vậy."

Tô Yên nghĩ đến trước kia, hình như cô vẫn luôn tìm thấy hắn ở mấy khu trung tâm thương mại.

Đồng chí Cổ Vương nhìn qua hình như thật sự rất thích đi dạo phố a.

Chẳng lẽ ······

Hắn là coi trung tâm thương mại như là thân thể con người, mỗi ngày đi bộ một tí để tìm cảm giác??

Cuối cùng, Tô Yên vẫn đồng ý.

Cái yêu cầu dạo phố này thực sự không tính là cao siêu gì.

Khó có được một lần Đồng chí Cổ Vương đưa ra yêu cầu, Tô Yên vẫn muốn thoả mãn hắn.

Đang lúc nói chuyện.

Tiểu Hồng vốn dĩ đang quấn quanh cổ tay Tô Yên bỗng lạch cạch một chút, từ cổ tay của cô rơi xuống đùi.

Lưỡi rắn đỏ tươi phun phì phì.

Thẳng tắp nằm ở đằng kia.

Ba người đều ngây ngẩn cả người.

Đây là làm sao vậy?

Sau đó, Tiểu Hồng nhanh chóng bò tới cửa sổ xe taxi

"Tê tê tê tê tê, ọe!!!"

Lúc ấy Tiểu Hồng có sao hay không bọn họ thực sự không biết.

Duy nhất biết là, tài xế từ gương xe nhìn thấy một màn như vậy.

Sợ tới phức đạp gấp chân phanh.

Xe loạng choạng đụng phải cây đại thụ ven đường.

Sau đó tài xế ở trong xe kinh hoàng mà tông cửa xông ra.

Sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chạy đi báo cảnh sát.



Tô Yên lôi kéo cái đuôi của Tô Tiểu Hồng.

"Em làm sao vậy?"

Tô Tiểu Hồng phun lưỡi rắn

"Tê tê tê tê tê"

Khó chịu.

Nói xong, Tiểu Hồng lại lần nữa quấn quanh cổ tay Tô Yên rồi nằm im thin thít.

Thi thoảng sẽ phun phun lưỡi rắn để chứng minh mình còn sống.

Lăn lộn cả một đường.

Rốt cục cũng trở về đến nhà.

Khi cả ba về đến nhà, vết máu trước cửa và căn nhà bừa bộn đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.

Dì nhân viên đã sớm chờ Tô Yên trở về để lấy tiền công.

Chờ dì nhân viên đi rồi, Tô Yên bế Tô Tiểu Hồng đặt nó ở trên bàn.

Lực chú ý lại lần nữa dừng ở trên cái đuôi của Tô Tiểu Hồng.

Sau đó cô duỗi tay, ấn ấn.

Tiểu Hồng vốn đang nằm im lìm bỗng nhiên phản ứng dữ dội.

Âm thanh gào rống tức giận

"Tê tê tê tê tê!!!"

Đau đau đau đau đau đau!!!

Kêu xong, Sắc mặt Tiểu Hồng liền mặt tái nhợt ngã vào bàn.

Tô Yên hỏi

"Em có từng tiếp xúc với Người Bất Tử không?"

Tiểu Hồng lắc lắc cái đầu.

Không có, nó sẽ không tiếp xúc với những thứ nó không biết.

Hơn nữa khoảng thời gian Yên Yên không ở đây, nó vẫn luôn đi theo Cổ Vương.

Cổ Vương đều không bị làm sao.

Tô Cổ đứng bên cạnh lên tiếng

"Trước kia cái đống màu đen xì đó sợ lửa, hay là sợ lửa của Tiểu Hồng?"

Lực chú ý của Tô Yên chuyển dời đến trên người Tiểu Hồng

Lên tiếng

"Thứ kia đến từ Minh giới, nó sẽ không sợ đồ vật của nhân giới. Đồ vật của Minh giới, chỉ có lửa của Minh giới mới có thể tiêu diệt."

Tiểu Hồng nỗ lực ngẩng đầu

"Tê tê tê tê tê"

Em không phải rắn của Minh giới.

Em không phải mà!!

Nó lớn lên đẹp như vậy, mới không cần biến thành cái thứ đồ vật xấu xí đen xì như kia đâu.

Tiểu Hồng đối với giao diện của bản thân vẫn rất tự tin.

Tô Yên nhìn một lúc cũng không tra ra cái gì.

Liền không hỏi lại nữa.

Chỉ là cân nhắc làm thế nào để nó mau nôn ra.