Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1217: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghiêm túc nhìn Tống Du Cảnh.

Chờ hắn trả lời.

Nam nhân ngồi đối diện, sắc mặt lạnh như băng.

Bộ dạng giống như không muốn nói chuyện cùng cô.

Yên tĩnh thật lâu.

Mãi lúc sau mới nghe được một câu

"Tất nhiên là ăn rồi?"

Khó mà tin được, lời như vậy sẽ từ trong miệng Tống Du Cảnh nói ra.

....

Trong một nhà hàng xa hoa.

Tô Yên mặc quần áo bệnh nhân ngồi trong một góc.

Tống Du Cảnh ngồi đối diện cô.

Trên mặt hắn không có cảm xúc gì, không chút cẩu thả.

Thực mau, đồ ăn được bưng lên.

Không phải đồ ăn khẩu vị nặng mà là loại rất thích hợp cho người bệnh bồi bổ.

Canh gà đen hầm sâm, cải thìa xào, canh xương sườn, cùng với cháo gạo kê.

Những món này là do Tống Du Cảnh chọn.

Đồ ăn vừa lên tới, Tô Yên cũng không nói lời nào.

Chỉ là cúi đầu, cầm thìa một muỗng lại một muỗng uống canh.

Cô đói bụng.

Đánh một trận kia tiêu hao rất nhiều thể lực.

Hơn nữa thân thể này trước kia vẫn luôn dựa vào truyền dịch mà sống.

Vốn dĩ có thể ăn thức ăn lỏng, nhưng là bên cạnh không có người chăm sóc.

Vậy nê chủ yếu vẫn là dựa vào truyền dịch mới sống được.

Đây cũng là lí do vì sao hiện tại cô gầy đến như vậy.

Cô một ngụm lại một ngụm ăn, cũng không có chú ý đến phản ứng của người đối diện.

Thế cho nên cô không phát hiện, Tống Du Cảnh chỉ ăn hai miếng cho có.

Toàn bộ thời gian còn lại đều nhìn chằm chằm cô ăn cơm.

Nửa giờ sau.

Tô Yên buông xuống cái muỗng trong tay.

Cô ăn không tính là nhiều, mỗi món đều ăn một ít.

Chủ yếu là bởi vì thời gian dài không được ăn cái gì, cho nên ăn rất chậm.

Vốn dĩ cho rằng sẽ ăn được rất nhiều thứ.

Kết quả chỉ ăn một chút như vậy liền no mất rồi.

Vừa ngẩng đầu nhìn về phía Tống Du Cảnh.

Lúc này mới phát hiện hắn chỉ ăn một chút.

Tô Yên nghi hoặc

"Anh không đói bụng?"

Tống Du Cảnh không trả lời, mà là hỏi lại

"Cô rất đói bụng?"

Tô Yên gật gật đầu

"Ừ"

Tống Du Cảnh

"Thiếu tiền? Không có tiền ăn cơm?"

Tô Yên lắc đầu

"Có, có tiền."

Nói xong cô móc thẻ ngân hàng ra.

Sau đó ra tiếng

"Phục vụ, thanh toán."

Người phục vụ mang hóa đơn tới.



Quét một lần, người phục vụ ra tiếng

"Xin lỗi nữ sĩ, tiền trong thẻ của cô số dư không đủ."

Tô Yên chớp chớp mắt.

Sau đó nhìn về phía một bàn đồ ăn này

"Bữa cơm này bao nhiêu tiền?"

"532 tệ."

Tô Yên duỗi tay, lấy lại thẻ ngân hàng.

Ở đằng kia nhìn một hồi lâu.

Viện phí của cô tổng cộng là gần ba vạn, đã thanh toán trước khi ra viện.

Hiện tại, tiền trong thẻ không đủ trả một bữa cơm.

Nhưng cái thẻ này, là mẹ Tô đưa cho cô.

Chính là cái thẻ dùng mật mã là sinh nhật cô, có 30 vạn tệ.

Là tiền mua anh trai Tô Phong của cô từ trong ngục giam ra ngoài.

Cho nên số tiền trong thẻ này, không phải 30 vạn, mà là ba vạn.

Tô Yên bóp thẻ.

Suy nghĩ một hồi lâu.

Cô ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

Tiếng nói có chút nhỏ

"Em không có tiền thanh toán."

Bữa cơm này là cô mời, hẳn là cô nên trả tiền.

Hiện tại không có tiền.

Có hơi chột dạ.

Giống như cô cố ý tới ăn trực.

Thế cho nên thanh âm nói chuyện nhỏ đi rất nhiều.

Tống Du Cảnh nghiêng đầu, nhìn về phía người phục vụ.

Cuối cùng, vẫn là hắn thanh toán bữa cơm này.

Người phục vụ vừa đi, Tống Du Cảnh mặt không biểu tình, thanh âm lãnh đạm

"Cố ý tới ăn trực sao?"

Tô Yên cúi đầu

"Không phải."

Cô cũng không biết trong thẻ không có tiền.

Tống Du Cảnh nhìn Tô Yên trong chốc lát.

Ra tiếng

"Lấy chồng rồi?"

Tô Yên ngẩng đầu

"Hả?"

Tống Du Cảnh mặt không biểu tình

"Lấy chồng rồi?"

Tô Yên lắc đầu

"Không có"

Tống Du Cảnh lại lạnh như băng hỏi

"Có bạn trai rồi?"

"Không có"