Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1210: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 22




Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Liền nhìn thấy Giffy chống một bàn tay ở mép giường.

Khuôn mặt hàm chứa ý cười, một bộ dáng câu nhân nhìn nó.

Tô Tiểu Mộng sau khi ngốc lăng một lúc, nó duỗi tay xoạch một tiếng, mở ra bình sữa bò.

Đầu tiên là uống một ngụm.

Sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Giffy.

Giffy còn chưa nói chuyện.

Mí mắt Tô Tiểu Mộng liền buông xuống, không hề nhìn ả ta nữa.

Vừa uống sữa bò vừa nghiêm trang nói

"Hơi thở Người Bất Tử trên người ngươi thực nồng đậm."

Giffy sửng sốt.

Tô Tiểu Mộng ngẩng đầu

"Tróc nã Người Bất Tử là chuyện của ta, ngươi vì sao lại dây dưa cùng Người Bất Tử rồi?"

Giffy cười đầy ẩn ý

"Đó là bởi vì ······ chúng ta làm một cuộc giao dịch."

Tiếng nói vừa dứt, đôi mắt Giffy bắt đầu thay đổi.

Tô Tiểu Mộng nhìn ả.

Chỉ thấy đôi tay Giffy toát ra khói đen.

Hơn nữa tốc độ khói đen đột nhiên biến nhanh, giây tiếp theo liền quấn quanh tứ chi Tô Tiểu Mộng.

Tô Tiểu Mộng chau mày, thử giãy giụa.

Giffy ha ha cười

"Vô dụng thôi, ngay cả Tô Yên cũng không tránh thoát được mà."

Ả ta vừa nói xong, Tô Tiểu Mộng đã chủ động tiến công.

Phanh!

Hai đại Chủ Thần ở trong căn phòng nhỏ hẹp này giao đấu với nhau.

Bởi vì trong thế giới vị diện, tu vi mỗi người đều chịu trói buộc.

Cho nên ở trong mắt nhân loại, hai người bọn họ giao đấu đã là siêu việt, vượt sức con người.

Nhưng đối với hai người họ mà nói, đây chỉ giống như là gãi ngứa thôi vậy.

Cả một tầng lầu đều bị chấn động rung lên.

Ba giờ sau.

Giffy từ dưới vách tường bị sập bò lên.

Trên mặt cô ta dính đầy tro bụi.

Giffy ho khan một tiếng, lau vết máu ở khóe môi.

Cười cực kỳ lớn tiếng

"Mộng Yểm, lực lượng của ngươi lại tăng lên."

Mộng Yểm không nói lời nào.

Giffy chậm rì rì nói

"Nhưng mà ······ đã chịu vị diện áp chế, thân thể còn thu nhỏ. Ngươi cảm thấy ngươi có thể đánh bại ta."

Vừa dứt lời.

Thình thịch.

Mộng Yểm chống đỡ hết nổi, trước mắt tối sầm ngã xuống trên mặt đất.

Giffy hừ lạnh.

Hết thảy đều ở trong tầm khống chế của ả.

Ngày hôm đó, Tô Yên tỉnh lại.

Vốn là muốn thu thập thu thập chuẩn bị xuất viện.

Vết thương trên người cô đã hồi phục được kha khá.

Đột nhiên cô nhận được điện thoại của Tô Tiểu Hoa.

Số điện thoại ba người kia Tô Yên sớm đã ghi nhớ trong đầu.

Thế cho nên màn hình vừa hiện số, cô liền biết là ai.

Cô nghe máy

"Alo?"

Tiếng nói vừa dứt, liền nghe được Tô Tiểu Hoa khóc nức nở

"Yên Yên, cứu mạng. Người tên Giffy kia đánh em."

Tô Yên dừng động tác lại trong chốc lát.

"Em ở đâu?"

"Bệnh viện An Tâm."

Tô Tiểu Hoa ngoan ngoãn nói.

Tô Yên nói

"Chờ ta."

Dứt lời, cô liền cắt đứt điện thoại, đi ra ngoài.

Chỉ là vừa đi ra, sắc trời bên ngoài không quá đẹp.

Âm âm u u.

Xem ra là sắp mưa.

Tô Yên bắt xe taxi, chạy thẳng đến bệnh viện An Tâm.

Chờ Tô Yên tới bệnh viện.

Nhìn thoáng qua cameras ngoài cổng.

Sau đó mới đi vào.

Trong một biệt thự ở xa ngàn dặm.

Tống Du Cảnh một tay chống cằm, nhìn người con gái xuất hiện trên màn hình

"Haa, em cuối cùng cũng xuất hiện, Tiểu Quai."

Hắn thấp giọng lẩm bẩm, mang theo ý cười sâu kín.

Nói xong liền đứng dậy, đi ra bên ngoài.

······

Đi vào bệnh viện này, Tô Yên phát hiện một người cũng không có.

Tiến vào thang máy.

Chỉ có một tầng duy nhất còn sáng đèn là tầng 17 cao nhất.

Cô ấn một cái, thang máy đóng lại.

Bắt đầu di chuyển lên trên cao.