Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1204: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 16




Edit: Minh Anh

Beta: Tinh Niệm

Tô Cổ nghiền ngẫm lời Tiểu Hồng nói.

Theo như lời nó nói, chuyện này chắc hẳn đã xảy ra trong lúc hắn bế quan.

Thế cho nên hắn cũng không rõ đã từng có người tên Giffy này.

Tô Cổ duỗi tay sờ cái đuôi của Tiểu Hồng.

Tiếp đó đi theo phía sau Tô Tiểu Hoa.

Giffy dẫn ba người ngồi lên xe ô tô.

Xe rất nhanh đã khởi động chạy đi, cách bệnh viện Thánh An càng ngày càng xa.

Hơn mười phút sau, xe rẽ trái rồi rẽ phải, đi đến một bệnh viện khác.

Giffy cuốn tóc trên tay, cong môi nói

"Đi thôi."

Giọng nói cô ta mang theo nét phong tình quyến rũ.

Đi vào bệnh viện, lên trên tầng cao liền thấy một phòng bệnh toàn bằng kính.

Mọi người đứng ở bên ngoài cửa kính.

Tô Tiểu Hoa thấp nhất nên phải kiễng chân lên nhìn vào bên trong.

Vừa xem vừa nôn nóng hỏi

"Yên Yên đâu? Yên Yên đâu?"

Giffy dựa vào cửa sổ bên cạnh.

Chậm rãi nói

"Cô ấy bị bỏng 30% cơ thể. Vào mấy ngày trước vừa mới thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm nhất."

Tô Cổ ngẩng đầu

"Chị ấy đã chết ở trong trận nổ mạnh kia."

Giffy cười lắc đầu

"Tô Yên ở bên trong. Người chết chính là Tô Yên giả mạo do ta tạo ra."

Đôi mắt vàng kim của Mộng Yểm nhìn Giffy, khó hiểu

"Vì sao cô phải làm như vậy?"

Giffy thở dài, cuốn lấy tóc của mình

"Tô Yên liên hệ với ta, cô ấy muốn tra việc vì sao mình bị người đuổi giết. Cô ấy còn nói có cảm giác có người âm thầm theo dõi mình, muốn ta điều tra chuyện này. Tai nạn xảy ra ở địa điểm chúng ta gặp mặt. Ta chỉ có thể tìm người chết thay, trước tiên cứu cô ấy ra, chuyển đến nơi này."

Lúc này, người trong phòng chăm sóc đặc biệt ICU phát ra âm thanh ho khan kịch liệt.

Tiếp theo,người trên giường bệnh động đậy.

Tô Tiểu Hoa rất kích động

"Động, chị ấy vừa động đậy. Chúng ta đi xem chị ấy!"

Nói xong liền vội vàng vàng đi vào xem.

Nó đã lâu không nhìn thấy ký chủ.

Thật muốn gặp ký chủ a.

······

Ba ngày sau.

Tống Du Cảnh xuất hiện ở phòng bệnh VIP của bệnh viện nào đó tại thành phố Y.

Hắn ăn mặc chỉnh tề, không một chút cẩu thả.

Một thân tây trang làm cho hắn càng thêm tự phụ cao lãnh.

Hắn đi vào phòng bệnh, nhìn cô gái mặc đồ bệnh nhân đang bị quấn đầy băng gạc trên má cùng trán.

Cô gái kia dùng ánh mắt mờ mịt nhìn hắn.

"Anh là ······"

Khuôn mặt, âm thanh đều rất quen thuộc.

Là vợ của Tống Du Cảnh hắn, Tô Yên.

Tống Du Cảnh gắt gao nhìn chằm chằm người kia.

Nhìn rất lâu.

Cho đến khi giọng nói của Tô Cổ từ phía sau truyền đến

"Ma ma bị mất trí nhớ."

Tống Du Cảnh quay đầu lại.

Chỉ thấy Tô Cổ cầm một ly nước đứng ở trước cửa phòng bệnh.

Tống Du Cảnh liếc mắt một cái.

Sau đó chuyển ánh mắt dừng lại trên người ở trên giường bệnh kia.

Hắn đi tới gần, vươn bàn tay khớp xương rõ ràng đặt lên cằm của cô gái.

Giọng nói mang theo một tia thâm ý

"Không biết tôi?"

Khuôn mặt này của Tống Du Cảnh quả thật rất dễ đi lừa gạt.

Khi mà hắn nhìn chăm chú vào một người nào đó, rất dễ dàng làm cho người ta rung động.

Cô gái trên giường trong nháy mắt liền đỏ mặt.

Nhẹ nhàng cầm lấy chăn, ấp úng hỏi

"Anh là Tống Du Cảnh? Là chồng của em?"

Mái tóc của cô gái rối loạn vì đang bị thương.

Khuôn mặt thì trắng bệch, yếu đuối, dễ dàng làm người khác nảy ra ý muốn bảo vệ.

Chỉ là ······.

Tống Du Cảnh mỉm cười.

Di chuyển tay xuống bên dưới, dừng trên động mạch của cô gái một lúc rồi mới rời đi.

Giọng nói của hắn trầm xuống

"Tôi rất vui vẻ."

Mặt của cô gái càng đỏ hơn.

Tống Du Cảnh rũ mắt xuống, buông tay ra, sau đó đặt ở trong túi áo.

Nói

"Cái tên Tô Yên này không thích hợp với cô, chúng ta sửa lại tên."

Cô gái sửng sốt

"Cái, cái gì?"

Ánh mắt của Tống Du Cảnh dừng lại ở cốc nước mà Tô Cổ đang cầm.

Chậm rãi nói

"Vậy gọi là Tô Thủy đi."