Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1194: Tô Võng Hồng thực sự quá câu nhân




Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ra tiếng.

Nghe vậy, sắc mặt người đại diện mới thả lỏng, sau đó nói

"Cho cô thời gian nghỉ ngơi, cô cảm thấy mình cần nghỉ bao lâu?"

"Nửa tháng."

"Được"

Người đại diện sảng khoái đáp ứng.

Cùng Tô Yên nói chuyện trong chốc lát, sau đó người đại diện nhận một cuộc điện thoại rồi rời đi.

Người đại diện đi không lâu, Tô Yên cũng có chút mệt.

Dù sao thân thể này quá suy yếu.

Cô nằm lại giường, nhắm mắt lại, trong chốc lát liền ngủ rồi.

······

Cổng trường Tiểu học Đế Đô đang có không ít người vây quanh.

Nhìn kỹ thì phần lớn đều là các cô gái mới mười chín, hai mươi tuổi.

Trong tay mỗi người đều cầm di động ở chế độ ghi hình hoặc là chụp ảnh.

Ngẫu nhiên, còn có thể nghe thấy có người nói chuyện

"Ai ai ai, Em trai nhỏ hẳn là sắp ra tới rồi đúng không?"

"Còn năm phút nữa."

Nghe nói Tô Cổ đệ đệ còn có hai em trai nhỏ, hơn nữa lớn lên đều rất đáng yêu, không biết có đúng không?"

"Tôi mặc kệ những người khác, tôi chỉ cần chụp được ảnh Tô Cổ đệ đệ thôi."

"Không biết Tô Cổ đệ đệ về sau có có để ý việc cưới một người vợ hơn hắn mười tuổi hay không nhỉ."

"Cô đừng nằm mơ nữa đi."

"Còn không bằng suy nghĩ xem liệu có khả năng làm mẹ kế của hắn không."

"Đúng đúng đúng, tôi cũng nghĩ như vậy đó, các người đã xem qua ảnh chụp của ba Tô Cổ chưa, trời ơi, khuôn mặt đó mới đẹp làm sao!!"

" Ba của Tô Cổ thật sự đánh vỡ ấn tượng rằng các bác sĩ đều trọc đầu của tôi đó, ai mà nghĩ được lại có bác sĩ đẹp trai đến vậy."

Đám người mỗi người một câu bàn luận về gia đình Tô Cổ.

Bỗng nhiên, không biết là ai hét lên:

"Ra rồi, ra rồi, mọi người nhìn xem!"

"A a a a a, đệ đệ, đệ đệ!! Tỷ tỷ yêu cậu muốn chết!!"

"A a a a a, đệ đệ mới mười mấy tuổi đã soái như vậy, sau này trưởng thành chắc chắn hấp dẫn rất nhiều cô gái yêu thích cậu đó nha."

Tiếng thét chói tai ở chỗ này nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của các phụ huynh đến đón con tan học.

Dẫn tới các ông bố bà mẹ liên tiếp quay đầu lại nhìn.

Số lượng bảo an cũng đã gia tăng vài lần rồi.

Mỗi ngày đều sẽ đứng ở cổng trường ngăn lại đám fan mama và tỷ tỷ điên cuồng này.

Sau đó chỉ thấy Tô Cổ từ trong trường học đi ra.

Hắn mặc đồng phục của trường học, tùy tiện cầm cặp sách trong tay.

Quai đeo cặp sách cọ trên mặt đất, hắn cũng thờ ơ.

Ngẫu nhiên, sẽ quay đầu lại nhìn hai hạt đậu nhỏ mặc đồng phục lớp hai đang đi theo sau mông mình.

Vóc dáng hai nhóc đó không cao, cõng cặp sách tung ta tung tăng đi theo phía sau Tô Cổ.

Đi đi, Tô Tiểu Hoa nhìn thấy một con bướm bay qua trước mắt mình.

Tầm mắt tức khắc bị dời đi.

Đôi mắt ướt át liền xoay qua nhìn chằm chằm con bướm.

Sải bước chân chạy theo con bướm kia

Chỉ là còn chưa đi được hai bước đã bị Tô Cổ túm cổ áo kéo lại.

Tô Cổ không kiên nhẫn nói

"Lại chạy loạn, ta liền biến ngươi thành con bướm."

Tô Tiểu Hoa kháng nghị, thanh âm nhỏ nhẹ

" Bắt bướm là thiên tính của ta mà."

Tô Cổ hừ nhẹ

" Lão già như ngươi sống mấy trăm năm mà vẫn còn thú tính như vậy?"

Tô Tiểu Hoa giận không chịu được

"Ngươi mới là lão già, ngươi mới là lão già."

Tô Cổ một bên nhìn Tô Tiểu Hoa, một bên nhìn Tô Tiểu Mộng chỉ lo uống sữa mà không để ý hai người nói chuyện.

Tô Cổ liền duỗi tay, lôi kéo cánh tay nó đi tới cổng trường.

Ba người đi cùng một chỗ với nhau, nháy mắt làm fan mama, fan tỷ tỷ bên đường hào hứng muốn nổ tung.

"A a a a a, đáng yêu quá, ba người bọn họ ở bên nhau thật tình cảm."

"Đúng đúng đúng, mau chụp ảnh. Tô Cổ làm anh trai cũng thật giỏi."

"Bọn họ khẳng định tình cảm rất tốt đi?"

"Đó là đương nhiên, Tô Cổ đệ đệ khẳng định có thể làm một người anh tốt."

"Nhưng mà hai hạt đậu nhỏ kia thật đáng yêu nha. Sao có thể đáng yêu như vậy a??"

Một câu tiếp một câu, đám người tranh luận ầm ĩ.