Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1190: Tô võng hồng thực sự quá câu nhân 2




Edit: Tinh Niệm

Giọng Tô Yên khàn khàn

"Không nhớ rõ."

Cô nói chuyện rất chậm, bởi vì mỗi một câu nói, cổ họng đều truyền đến đau đớn.

Mẹ Tô vừa nghe, lập tức liền khóc.

Ghé vào trên giường

"Là mẹ không tốt, đều là mẹ hại con a, Yên Yên."

Than thở khóc lóc.

Một bên khóc, một bên ngẩng đầu đi nắm cánh tay bác sĩ

"Bác sĩ, đây là có chuyện gì? Yên Yên nhà tôi sao có thể quên tôi??"

Bác sĩ trầm ngâm trong chớp mắt

"Có lẽ là bị thương dẫn đến phản ứng kích ứng.

Bởi vì phát sinh chuyện khiến Tô Yên tiểu thư cảm thấy là quá mức khủng bố, thân thể tự động kích phát bảo hộ, quên ký ức đi."

Nói xong, bác sĩ ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên hỏi

"Cô còn nhớ rõ cái gì?"

Cô khàn khàn mở miệng

"Tôi tên Tô Yên."

Bác sĩ gật đầu

"Còn gì nữa?"

"Hết rồi."

"Cô còn nhớ rõ chuyện lúc trước không?"

Tô Yên lắc đầu

"Không nhớ rõ."

Bác sĩ nhíu mày.

Như thế này rất hiếm thấy.

Nếu là phản ứng kích ứng thì đều là quên một đoạn ký ức.

Nhưng hiện tại người bệnh này lại quên tất cả ký ức.

Mẹ Tô ở bên cạnh nhìn, sốt ruột hỏi

"Bác sĩ, đây, đây là có chuyện gì?"

"Khả năng do lúc trước đầu người bệnh đã chịu va chạm mãnh liệt. Trong chốc lát lại làm một lần kiểm tra, tôi nhìn kỹ xem não bộ có bị thương hay không."

"Được, được bác sĩ!"

Tô mẫu vội vàng gật đầu.

Thực mau, mẹ Tô cùng bác sĩ đi ra ngoài.

Tô Yên một mình ở phòng bệnh.

Cô xoa giữa mày.

So với mấy việc này, cô càng muốn biết khói đen kia là thứ gì.

Thứ đó trước nay cô chưa từng tiếp xúc qua.

Không, không đúng.

Cô đã gặp qua.

Trên người áo đen kia cũng đã từng xuất hiện khói đen này.

Có quan hệ cùng người Minh giới?

Vậy vì sao lúc ấy Giffy lại gọi điện thoại cho cô?

Tô Yên nhắm mắt lại.

Vừa xoa đầu vừa nghĩ.

Bỗng nhiên lúc này, cửa phòng bệnh truyền đến thanh âm

"Cái đồ đê tiện Tô Yên kia đâu?! Đi ra cho tao!!"

Là tiếng một người phụ nữ.

Thanh âm sắc nhọn, cách cửa phòng còn có thể nghe được rành mạch.

Thực mau, thanh âm càng ngày càng gần.

"Tô Yên! Mày đi ra cho tao!

Mày cái đồ tiện nhân, mày thế mà báo cảnh sát bắt anh trai mày vào ngục giam!!

Mày có phải con người hay không?!"

Từng trận thanh âm truyền đến, đâm đến lỗ tai sinh đau.

Thỉnh thoảng còn có thể nghe được tiếng y tá ngăn trở

"Nữ sĩ, còn mong cô chú ý, đây là bệnh viện không phải nhà của cô."

Tiếng nói vừa dứt, nữ nhân kia nói càng càn rỡ

"Chú ý cái mẹ gì! Tôi tìm Tô Yên!! Cô ta ở đâu?!"

Bên ngoài một trận ầm ĩ.

Sau đó cửa phòng ầm một tiếng bị đẩy ra.

Một cô gái ăn mặc thời thượng, đeo giày cao gót xuất hiện.

Cô ta thở hồng hộc, nói

"Tô Yên! Không nghĩ tới mày lại trốn đến nơi này!"

Y tá ở một bên lôi kéo

"Nữ sĩ, nếu cô lại làm loạn, chúng tôi chỉ có thể tìm bảo an tới."

Cô ta vừa nghe, ngược lại càng thêm vênh váo

"Cô đi tìm tới a, vừa lúc cũng để mọi người phân xử. Nhìn xem Tô Yên này rốt cuộc có phải người hay không!! Cô ta thế mà đưa anh trai ruột của mình vào tù giam! Dù cho anh trai mày ngàn sai vạn sai thì hắn cũng là anh trai mày! Có chuyện gì không thể thương lượng giải quyết?!"

Tiếng nói cô ta sắc nhọn, nghe như cuồng loạn.

Một khuôn mặt tinh xảo đều trở nên chua ngoa.

Duỗi ngón tay mảnh khảnh, hận không thể chọc ở trên mặt Tô Yên.

Tô Yên nghiêng đầu, nhìn về phía người đang gào thét kia.

Nửa ngày sau mới hỏi

"Cô là ai?"

Người phụ nữ kia vừa nghe, tức đến cười

"Tô Yên, mày ở chỗ này chơi trò gì a? Bây giờ còn bày trò không nhận chị dâu?! Tao nói cho mày biết, hôm nay dù có như thế nào mày đều phải đưa anh trai mày ra khỏi tù!!"