Edit: Trịnh sinn
Beta: Tinh Niệm
(눈_눈) ]
Thầy giáo kia nghẹn lại
"Mẹ Tô Cổ là có ý gì đây?"
"Tôi nghi ngờ trình độ dạy học của thầy, và cả kiến thức pháp luật cùng đạo đức bị khuyết thiếu nữa."
Tô Yên nói thẳng không cố kỵ.
Thầy giáo bị lời Tô Yên nói làm tức giận
"Mẹ Tô Cổ, mời cô chú ý lời nói."
"Lời tôi nói không có vấn đề. Thầy không gọi điện thoại đi trách cứ hai học sinh tâm cơ không thuần kia, lại chạy tới trách người bị hại mang tiền quá nhiều? Tô Cổ mang tiền hay không, đó là tự do của nó. Lỗi sai không phải ở nó, lão sư hiện tại lại đẩy hết mọi sai lầm lên trên người nó làm gì."
Tô Yên càng nói càng lãnh đạm.
Bởi vì cô đột nhiên cảm thấy không thể nào nói rõ được với vị thầy giáo này.
Nhận thức của vị này, rất kỳ quái.
Không chủ động đả thương người khác thì thôi, nhưng người khác tới hại mình thì phải biết phản kháng để bảo vệ bản thân chứ.
Như thế thì có gì sai?
Tô Yên trầm mặc thật lâu.
Lúc sau, cô ra tiếng
"Hy vọng khi con của thầy bị cướp bóc, thầy có thể suy nghĩ một chút người cướp bóc sống khổ sở thế nào. Cũng suy nghĩ một chút kẻ cướp kia vì sao không đoạt của người khác mà nhất định phải đoạt tiền của con ngài."
Nói xong, Tô Yên cúp điện thoại.
Điện thoại cắt đứt không bao lâu.
Một số điện thoại khác liền gọi đến.
Dãy số này tuy rằng không có lưu tên.
Nhưng Tô Yên lại biết.
Chính là nguyên nhân dẫn đến lần "ghen" gần nhất của Tống Du Cảnh.
Đây là dãy số vị " tâm can bảo bối" kia.
Tô Yên tiếp nghe điện thoại
"Alo?"
Đầu kia điện thoại là Doãn Hưng.
"Bảo bối, em ở đâu?"
"Có việc?"
"Bảo bối... không biết em có hai mươi vạn tệ không? Cho anh mượn quay vòng một chút."
Doãn Hưng nói chuyện ấp a ấp úng.
Tô Yên
"Không có"
"Bảo bối, anh biết, em khẳng định còn giận anh."
"Tôi không tức giận."
"Bảo bối, em không cần an ủi anh, em khẳng định giận là vì ngày đó anh vì không đưa em về. Nhưng mà bảo bối,anh cũng có nỗi khổ."
Doãn Hưng một tiếng một gọi bảo bối.
Cũng không biết hắn bên kia gặp khó khăn gì.
Cho dù Tô Yên lạnh nhạt mặc kệ cỡ nào, cũng nhất định phải mượn tiền tới tay.
Đáng tiếc, Tô Yên thật đúng là không có tiền.
Cô nghe đến đau đầu, trực tiếp cúp điện thoại.
Nhìn Doãn Hưng lại gọi tới.
Tô Yên không tiếp.
Nhưng mà bởi vì Doãn Hưng vừa nhắc nhở, thật đúng là có chuyện phải làm.
Cô nên tìm công việc rồi.
Vừa nghĩ như vậy.
Tô Yên liền lấy ra một tấm danh thiếp không tên ở trong ví.
Mặt trên có một số điện thoại.
Tô Yên cầm tấm danh thiếp kia nhìn mấy lần.
Mí mắt buông xuống.
Cô nhớ rõ, người kia kêu Tinh Nam.
Nữ giả nam trang.
Muốn để cô làm trợ lý, hơn nữa có thể tùy thời liên hệ cô ấy.
Tô Yên nhìn một lúc sau lại thu tấm danh thiếp kia đi.
Trừ bỏ chuyện này.
Còn có chuyện làm Tô Yên suy nghĩ thật lâu.
Cũng không biết vì sao, mấy ngày nay Tống Du Cảnh đối với cô có chút lạnh như băng, còn có chút tức giận.
Tuy rằng buổi tối vẫn giống như trước kia chờ cô cùng ngủ.
Nhưng mỗi lần đều một bộ dáng phức tạp, muốn nói lại thôi nhìn cô.
Làm cô có chút mê mang.
Hắn làm sao vậy?
Chẳng lẽ khôi phục ký ức?
Không đúng.
Hắn khôi phục ký ức không phải cái dạng này.
Vậy thì vì sao?
Tô Yên suy nghĩ thật lâu đều không nghĩ ra.
Chờ tới buổi tối, Tống Du Cảnh tan tầm trở về.
Hắn dẫn theo ba hạt đậu nhỏ kia vào cửa.
Nhưng chỉ là đứng ở cửa, lạnh như băng nhìn Tô Yên không nói một lời làm Tô Yên càng mờ mịt.
Cô đi qua ôm lấy hắn, hắn cũng không đẩy ra.
Tô Yên dắt tay hắn, hắn cũng nguyện ý.
Giống như không tức giận.
Nhưng, nhưng hắn có thể đừng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô hay không??