Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1180: Bác sĩ đại nhân, thủ hạ lưu tình 46




Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

(눈_눈) ]

Một chị cảnh sát xinh đẹp hỏi Tô Tiểu Hoa chút vấn đề.

Nghe xong, Tô Tiểu Hoa liền nói hết những gì mình biết ra.

Ngược lại, Tô Tiểu Mộng ngồi trên ghế.

Dù cho cảnh sát có hỏi gì, một câu cậu cũng không nói.

Một vị cảnh sát đem tình huống mình biết nói lại một lần cho Tô Yên.

"Là như này, trong cặp sách mấy đứa nhỏ mang không ít tiền. Còn cầm một chồng tiền đi mua di động, người bán hàng kia không yên tâm, mới báo với chúng tôi."

Tô Yên nghe xong, gật gật đầu.

Đi tới trước mặt Tô Cổ.

Tô Yên hỏi.

"Tự mình kiếm?"

Tô Cổ ở đây đã một tiếng đồng hồ, có chút không kiên nhẫn.

Nhưng vẫn gật đầu.

"Đúng vậy."

"Lai lịch sạch sẽ chứ?"

"Ân"

"Toàn bộ đều không phạm pháp?"

Tô Cổ dừng lại một chút.

Nghĩ đến 500 tệ lúc chiều cướp được.

Từ trong cặp sách rút 500 tệ ra.

Đưa tới trước mặt Tô Yên.

"500 tệ này, là hai người đàn ông nhất định đòi đưa cho em, còn tặng em một bao thuốc. Nhưng em không có muốn."

Tô Cổ nói đến đúng lý hợp tình.

Tô Yên lại hiểu rõ ý của hắn.

Lời Tô Cổ nói cứ đặt sang một bên trước.

Hắn đã lấy tiền này ra, chứng tỏ đây là lai lịch bất minh.

Lại thêm lời hắn nói kia.

Dưới tình huống gì, hai người đàn ông nhất định muốn đưa tiền cho hắn, còn tặng cả thuốc lá?

Chỉ có khi sợ hãi.

Cho nên....

Tô Yên hỏi nghiêm túc

"Các em hợp nhau khi dễ người ta?"

Tô Cổ nhíu mày,

"Là hắn bảo chúng em giao tiền ra, chúng em đương nhiên là không giao. Sau đó, hắn liền đưa tiền của mình cho bọn em, còn một hai phải nói cái gì mà xí xóa toàn bộ"

Tô Yên trầm mặc.

Nửa ngày sau.

Cô lấy tiền lại đây.

"Đen ăn đen?"

Cô hỏi.

Tô Cổ gật đầu

"Ân"

"Làm không tồi."

Tô Yên cúi đầu nhìn thoáng qua 500 tệ kia.

Tô Cổ là một con cổ.

Lại còn là Cổ Vương.

Hắn không phải con người, quan niệm của hắn chỉ là cá lớn nuốt cá bé.

Không thể yêu cầu bọn họ sống theo khuôn phép khiêm nhượng của nhân loại được.

Tô Yên đối bọn họ chỉ có một yêu cầu, không giết người, không chủ động khi dễ người.

Đen ăn đen gì đó.

Đương nhiên là ở trong phạm vi cho phép.

Tô Cổ nghe đến đây, bộ dáng không kiên nhẫn dần dần biến mất.

Sau đó ưỡn ưỡn thân thể.

Cũng không nhìn xem hắn là ai a.

Hắn đương nhiên rất giỏi.

Tô Yên đem lời của Tô Cổ nói cho cảnh sát

"500 tệ này là hai người đàn ông nhất định muốn đưa."

Nói xong, Tô Yên đưa tiền cho cảnh sát.

"Hy vọng các anh có thể tìm được chủ nhân của số tiền này."

Mọi việc tiến hành thuận lợi.

Nửa giờ sau.

Tô Yên mang theo ba cậu nhóc ngồi trên xe Tống Du Cảnh.

Ba đứa trẻ ngồi ở ghế sau.

Tô Yên ngồi ở ghế phụ.

Sau khi trầm mặc.

Tống Du Cảnh lên tiếng trước

"Không phải em nói bọn họ là em trai em?"

Tô Yên chớp chớp mắt.

Cô không nói chuyện.

Đến đèn đỏ, Tống Du Cảnh dừng xe lại.

Nghiêng đầu đi xem Tô Yên.

"Sao giờ lại biến thành con trai em?"

"Nhận nuôi."

"Tôi biết."

Giọng hắn lãnh đạm.

Việc này chính là hắn làm.

Hắn đương nhiên biết ba nhóc con này là được nhận nuôi.

Tô Yên nghĩ nghĩ, nói

"Cũng là con trai anh, anh cũng có trách nhiệm."

Cho nên không thể đều đẩy lên đầu cô được.

Tô Cổ đối với việc mình từ em trai biến thành con trai có chút khó chịu.

Trái lại Tô Tiểu Mộng ở bên cạnh thực bình tĩnh.

Dù sao cũng không phải lần đầu tiên nó làm con trai của Tô Yên.

Nó chỉ có một yêu cầu.

Giọng nói trẻ con nghiêm trang vang lên

"Em muốn đi nhà trẻ."

Nói xong, nó cũng không có được câu trả lời nào.

Tô Tiểu Mộng nhịn không được lại muốn lặp lại một lần yêu cầu của mình.

Tống Du Cảnh lãnh đạm nói

"Đi học lớp một."