Edit: Minh Anh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nhìn hắn.
Trầm mặc trong chốc lát.
Sau đó quay đầu, nhìn về phía Hoa Vô Khuynh
"Chàng làm sao vậy?"
Hoa Vô Khuynh ngẩn người.
Tô Yên nhìn hắn không nói gì, nàng cũng không hỏi lại, chỉ là xốc màn xe lên, ngồi vào trong xe ngựa.
Sau đó Hoa Vô Khuynh cũng ngồi vào.
Hắn hình như có chút buồn ngủ, mới ngồi một lúc mà đã gật gù mơ màng.
Tô Yên
"Chàng có thể ngủ một lát, giống như trước đây vậy."
Hoa Vô Khuynh nghe lời Tô Yên.
Sau đó thật sự nằm xuống, ôm eo nàng, nhắm hai mắt lại.
Đợi trong một lát, hắn đột nhiên mở mắt.
Lên tiếng
"Nàng còn chưa dỗ ta ngủ."
"Hả?"
Tô Yên sửng sốt.
Đôi mắt hắn đen nhánh, nhìn nàng
"Không phải nàng nói muốn giống như trước kia sao?"
Trước kia nàng đều sẽ vỗ lưng hắn, dỗ hắn ngủ.
Tô Yên nhìn Hoa Vô Khuynh một lúc lâu.
Hóa ra hắn đang đợi cái này.
Tô Yên duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ sống lưng hắn.
Hoa Vô Khuynh nhắm mắt lại, cuối cùng ôm Tô Yên ngủ rồi.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, ngài vừa mới hỏi câu kia là có ý gì?"
Tiểu Hoa nói là câu Tô Yên hỏi Hoa Vô Khuynh làm sao vậy?
Đôi mắt Tô Yên giật giật, cúi đầu nhìn thoáng qua Hoa Vô Khuynh.
Sau đó dùng ý thức giao lưu cùng Tiểu Hoa
"Ảnh là thuộc hạ của Hoa Vô Khuynh."
"Đúng vậy nha."
"Hoa Vô Khuynh võ công cao cường, đối với hắn mà nói, dù có là đi một ngày một đêm cũng sẽ không có một chút vấn đề nào. Dùng xe ngựa là hành động dư thừa."
Nghe Tô Yên nói, Tiểu Hoa lại lần nữa gật gật đầu.
Ký chủ nói rất có đạo lý nha.
Tiếp theo, Tô Yên dừng một chút, lại nói
"Ảnh vừa rồi cố ý hỏi ý kiến của ta, giống như xe ngựa này chuẩn bị vì ta."
Nhưng Ảnh chỉ biết quan tâm tới Hoa Vô Khuynh.
Cho nên, rất có khả năng hắn là dùng danh nghĩa của nàng để Hoa Vô Khuynh ngồi xe ngựa.
Vì sao đột nhiên muốn cho hắn ngồi xe ngựa?
Tô Yên chỉ nghĩ đến một khả năng.
Hắn bị thương.
Lại còn không phải là vết thương nhỏ.
Ảnh mới có thể làm như vậy.
Nhưng, mấy ngày nay nàng vẫn ở bên Hoa Vô Khuynh.
Hơn nữa mỗi tối ngủ cùng nhau, hắn nhìn qua cũng không giống như như là người có bệnh.
Cho nên sau khi Tô Yên không có được câu trả lời, liền không hỏi lại.
Chỉ là giữ lại nghi ngờ ở trong lòng.
Ảnh đi xe tốc độ không nhanh.
Giống như là đi du ngoạn, vừa đi vừa dừng.
Luôn thỉnh thoảng sẽ hỏi Tô Yên có muốn dừng lại để nghỉ ngơi hay không.
Cho đến khi trời tối, bọn họ đi vào một thị trấn.
Sau đó tìm khách điếm để ở lại.
Hoa Vô Khuynh vẫn luôn ngủ đến lúc dừng lại ở trước cửa khách điếm.
Lúc ấy trời đã hoàng hôn.
Hoa Vô Khuynh tỉnh lại, ôm Tô Yên ngồi dậy, dựa vào cửa sổ xe.
Tô Yên hỏi
"Tỉnh dậy rồi?"
Hoa Vô Khuynh gật đầu, nhưng vẫn còn nhắm mắt lại, mí mắt cũng chưa mở.
Hắn hiếm khi buồn ngủ như vậy, dựa lên vai Tô Yên một lúc, lúc này mới tỉnh lại.
Hắn vén rèm lên, nhìn sắc trời bên ngoài
"Yên Yên, trời tối rồi."
Hắn lên tiếng.
Tô Yên nghe xưng hô của hắn, nàng ngẩn người.
Hoa Vô Khuynh không nghe được trả lời, quay đầu lại.
Nhìn về phía Tô Yên, sau đó bộ dáng lộn xộn của hắn dần dần tỉnh táo lại.
Mặt của hắn không có biểu tình
"Là nàng nói muốn giống như trước kia."
Trước kia hắn luôn gọi nàng như thế.
Chẳng lẽ hắn khôi phục ký ức liền không thể gọi nàng như vậy?
Ngẫm lại bộ dáng mình khi không có ký ức, Yên Yên đối xử rất tốt với hắn, rất có kiên nhẫn.
Nhìn lại bộ dáng hiện tại của nàng
Hoa Vô Khuynh rất ghen tị với mình lúc mất trí nhớ.
Tô Yên thấy hắn hạ mắt xuống, bộ dáng không muốn tiếp tục nói chuyện cùng nàng.
Nàng duỗi tay, chống lên thành xe.
Sau đó hôn lên.