Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1110: Giáo chủ bệnh kiều của ta 62




Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Hình như Phong Chỉ rất quen thuộc tòa nhà này, mang theo Hoa Vô Khuynh cùng Tô Cổ không biết đi chỗ nào.

Mà Tô Yên đã bị người mời vào sân phía tây.

Đi vào thính đường.

Liền nhìn thấy chưởng môn Huyền Dã.

Ông ta mặc một bộ y phục sắc xanh, đứng ở cửa thính đường.

Nhìn vô định, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Chưởng môn phái Huyền Băng khoảng tầm hơn 50 tuổi.

Chòm râu trắng, nhìn qua có cảm giác tiên nhân.

Nhìn thấy Tô Yên đi vào, trên mặt ông dần dần lộ ra ý cười hiền lành.

"Ngươi chính là Tô Yên?"

Tô Yên gật gật đầu.

Huyền Dã sờ sờ chòm râu, đánh giá trên dưới một phen, gật đầu.

"Không tồi, không tồi."

Hắn tán thưởng nói.

"Phái Huyền Băng ta có thể có người như vậy làm đệ tử, quả là có phúc khí."

Tô Yên không nói chuyện.

Tiểu Hoa lên tiếng.

"Ký chủ, lúc này chị phải nói, không dám không dám."

Tô Yên trầm mặc.

Nói với Tiểu Hoa.

"Hắn nói không sai."

Tiểu Hoa.

"A....."

Tiểu Hoa yên lặng thu hồi tư liệu của mình.

Trừ lúc có liên quan đến nam chủ đại nhân, ký chủ sẽ làm theo.

Thời điểm khác, ký chủ liền nói cũng không muốn.

Tô Yên ngồi xuống, rất nhanh liền có hạ nhân bưng trà lên.

Nửa canh giờ tiếp theo, đều là Huyền Dã đơn phương tán thưởng.

Ách, chẳng qua chẳng có từ nào lọt vào tai Tô Yên.

Bất quá, Huyền Dã nói rất tận hứng.

Hắn bưng chung trà mình lên, uống một ngụm.

Lực chú ý từ việc khen Tô Yên, chuyển dời đến trên chung trà.

"Trà này là ta cố ý phái người từ Giang Nam mua đến, dư vị ngọt lành."

Kỳ thật Tô Yên không định uống trà.

Điều nàng để ý là nãy giờ ở đây lâu như vậy, không biết Hoa Vô Khuynh có sốt ruột không.

Nâng trà lên uống từng ngụm.

Hương vị đúng là không tồi.

Huyền Dã ha hả nở nụ cười, lại khen vài câu.

Thanh âm Tiểu Hoa vang lên.

"Leng keng, hệ thống nhắc nhở, ở trong cơ thể ký chủ kiểm tra đo lường ra độc dược."

Tô Yên.

"······"

Nàng cúi đầu, nhìn về phía chung trà.

Tiểu Hoa nói.

"Ký chủ, dược này cũng không tính là độc dược, chỉ làm ký chủ không thể vận công trong mười hai canh giờ. Nhưng sau mười hai cái canh giờ, toàn bộ sẽ bài tiết ra khỏi cơ thể. Không tạo ra bất cứ thương tổn gì, đại phu cũng không thể kiểm tra ra chứng bệnh."

Tô Yên vuốt ve miệng chung trà.

Ngẩng đầu, bỗng nhiên nói.

"Là ngươi."

Huyền Dã nghi hoặc.

Tô Yên nói.

"Là ngươi phái người hạ độc thôn trang, muốn giá họa cho Ma giáo, lấy lý do này tới tấn công Ma giáo."

Biểu tình Huyền Dã trong nháy mắt trở nên vi diệu.

Nhưng rất nhanh, hắn ha ha ha nở nụ cười.

"Tiểu cô nương, nói chuyện là phải có chứng cứ."

Mí mắt Tô Yên buông xuống, lẩm bẩm.

"Vốn là không chắc chắn, dù sao vị trí võ lâm minh chủ có quá nhiều người muốn. Chỉ là nhìn biểu tình của ngươi, ta đã chắc chắn sự kiện kia là ngươi làm."

Lạch cạch một tiếng, Huyền Dã đậy nắp chung trà lại.

Ánh mắt hắn thay đổi mấy lần.

"Hay cho một nha đầu thông minh. Nhưng mà, thông minh thì sao?"

Huyền Dã vuốt ve miệng ly.

"Sẽ không có người tin ngươi."

Tô Yên cúi đầu.

"Nếu lời này là Tần Lạc Vũ nói?"

Vừa nghe xong, sắc mặt Huyền Dã hoàn toàn thay đổi.

Đôi mắt nheo lại, mang theo sát khí sắc bén.

"Trách không được ngươi có thể tra ra ta, hóa ra là nàng ta."

Huyền Dã đứng lên, đôi tay bắt chéo ở sau người.

"Nếu ngươi đã biết, vậy hôm nay, ngươi đừng hòng rời khỏi nơi này."

Tô Yên lại cúi đầu.

"Hạ nhân đều tận mắt nhìn thấy ta tiến vào."