Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời

Chương 1107: Giáo chủ bệnh kiều của ta 59




Edit: Diệc Linh

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hồng thực tức giận, nhưng nó lại cảm thấy Cổ Vương nói được thì làm được.

Kết quả là bắt đầu cân nhắc, lần sau nhìn thấy Cổ Hi phải làm thế nào mới có thể đánh hắn tơi bời một trận.

Nghĩ nghĩ, lại nhớ tới lúc còn nhỏ bị Cổ Hi đánh.

Thân rắn run run một chút.

"Tê tê tê tê tê?"

Ta về sau nhìn thấy hắn liền chạy được không?

Tô Cổ dừng lại, nhìn Tiểu Hồng.

Hắn vốn chỉ muốn giáo huấn giáo huấn con rắn ngu ngốc này một chút.

Còn chạy? Một con rắn lớn như ngươi, đánh cái tên Cổ Hi kia còn không phải dễ ợt?

Có cái gì mà sợ.

Nhưng Tiểu Hồng hình như thật sự rất sợ Cổ Hi kia.

Lời nói tới miệng, Tô Cổ không có nói ra.

"Nhìn thấy hắn, đánh hắn là được. Khi nào ngươi sắp thua, ta sẽ giúp ngươi cùng nhau đánh hắn."

Tiểu Hồng nghe được lời này, sợ hãi trong lòng cũng biến mất.

"Tê tê tê tê tê"

Được a, được a.

Nói xong, Tiểu Hồng lại hỏi.

"Tê tê tê tê tê?"

Lỡ như ngươi không ở đó thì làm sao bây giờ?

"Ta rất nhanh sẽ xuất hiện."

"Tê tê tê tê tê?"

Ngươi bảo đảm?

"Ân"

Nghe lời này, Tiểu Hồng rốt cuộc yên tâm.

Về sau nó không bao giờ sợ Cổ Hi nữa.

Thấy hắn một lần, đánh hắn một lần.

Một xà một người, dọc theo hoàng hôn đi về phía khách điếm.

Vừa đi, Cổ Vương vừa lên tiếng hỏi.

"Cổ Hi kia, lúc trước khi dễ ngươi như thế nào?"

Tiểu Hồng cuộn tròn thành một khối, khẩu khí giảm xuống.

"Tê tê tê tê tê tê tê tê"

Bọn họ cột ta vào trên cây, còn lấy đá ném ta.

Tộc nó có rất nhiều rắn, đều có thể hóa thành hình người.

Nhưng nó vẫn mãi không hoá hình.

Bọn họ liền xem thường nó, cười nhạo nó.

Sau đó, nó không muốn ở lại tộc nữa, liền rời đi.

Ở bên ngoài vui chơi không bao lâu, đã bị Yên Yên thu đi.

Cổ Vương nghe xong, nhìn con rắn kinh hoảng đến mức cuộn tròn này.

Nói.

"Rắn trong tộc của ngươi đều có thể hóa thành hình người??"

Tiểu Hồng gật đầu.

"Tê tê tê tê tê"

Ân ân.

Cổ Vương nhàn nhạt nói.

"Người khác đều làm được, vậy cũng chẳng có gì tự hào".

Tiểu Hồng nghe,

"Tê tê tê tê tê?"

Nhưng ta biến không thành, có phải bởi vì ta đặc biệt hay không??

Cổ Vương cúi đầu, từng câu từng chữ nói.

"Bởi vì ngươi kém."

Tiểu Hồng tức khắc liền héo.

"Tê tê tê"

Hừ!

Nháy mắt đã qua hai ngày.

Buổi sáng ngày thứ ba, rốt cuộc Hoa Vô Khuynh cũng tỉnh lại.

Lúc Hoa Vô Khuynh mở to mắt, lại không giống lúc trước cứ mở miệng là kêu Yên Yên.

Mặt hắn vô biểu tình, lẳng lặng ngồi dậy.

Vẫn luôn ngồi ở mép giường.

Giống như máy móc vô tri vô giác.

Con ngươi đen nhánh.

Rõ ràng là một khuôn mặt tinh xảo như vậy.

Thế mà chỉ cần liếc mắt nhìn một cái, gặp phải cặp mắt kia, sẽ chẳng ai quan tâm dung mạo hắn.

Chỉ cảm thấy da đầu tê dại, trong lòng khó chịu, muốn chạy thoát.

Không biết qua bao lâu.

Tô Yên đẩy cửa đi vào.

Nhìn thấy Hoa Vô Khuynh tỉnh lại, nàng sửng sốt.

Lên tiếng.

"Chàng tỉnh rồi?"

Vừa nói vừa đi đến mép giường.

Nghiêm túc nhìn hắn.

"Có chỗ không thoải mái sao?"

Hoa Vô Khuynh nhìn Tô Yên.

Không nói lời nào.

Chỉ là nhìn nàng.

Tô Yên thấy hắn vẫn luôn chậm chạp không nói lời nào.

Suy nghĩ có phải hắn quá đói mà không có sức lực nói chuyện?

Nàng nghĩ như vậy.

Lại nói.

"Chờ em một lát."

Nói xong, nàng đi ra ngoài.

Có lẽ là do xoay người quá nhanh, thế nên không nhìn thấy Hoa Vô Khuynh chậm rãi nâng cánh tay lên.

Sau khi Tô Yên rời khỏi, Hoa Vô Khuynh nhìn nhìn tay mình.