Edit: Diệc Linh
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên há mồm, răng rắc, cắn một ngụm thịt quả.
Chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng.
Ăn rất ngon.
Một người đút, một người ăn.
Mấy trái cây kia rất lớn.
Mà Cesar cứ liên tục đút hết cho Tô Yên.
Trong mắt Cesar, mười mấy quả cũng chưa đủ để khai vị.
Dẫn đến việc Tô Yên ăn tới no căng bụng.
Cô nhìn Cesar đưa qua trái cuối cùng.
Do dự há mồm, muốn nói cái gì đó.
Còn Cesar lại cho rằng cô còn muốn ăn.
Duỗi tay, dùng trái cây ngăn chặn miệng Tô Yên.
Cô đành nhận mệnh cắn một ngụm trái cây.
Sau đó, ngẩng đầu.
"Em ăn không hết."
Cesar hơi nhíu mày.
Nhìn thoáng qua Tô Yên.
Cô ăn uống cũng thật ít.
Chỉ ăn một chút như vậy.
Vừa nghĩ, hắn vừa đem nửa quả trái cây kia nhét vào miệng mình.
Sau đó đứng dậy, đi ra bên ngoài.
Hắn cầm mấy thứ quần áo kia vào theo.
Đưa váy trắng cho Tô Yên.
Bất quá, tay lại lật tới lật lui quần lót cùng áo ngực.
Một bên đùa nghịch một bên nghi hoặc dò hỏi.
"Đây là cái gì?"
Tô Yên suy nghĩ nên hình dung mấy thứ này như thế nào để phù hợp với thế giới này.
"Cái kia là bao ngực."
Cesar nhìn đồ vật kia có hai cái dạng hình cung.
Vừa sờ sờ, theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía ngực Tô Yên.
Đương nhiên, bởi vì chính hắn bọc cô đến kín mít, thế nên chẳng thể nhìn thấy cái gì.
Sau đó, hắn lại lôi miếng vải còn lại lên.
Tò mò.
"Còn cái này?"
Tô Yên nhìn động tác trên tay hắn.
Nửa ngày sau, khó khăn lên tiếng.
"Quần áo."
Đùa nghịch xong.
Cesar đem đồ vật trả cho Tô Yên.
Lúc sau, Tô Yên che che dấu dấu thay đồ, Cesar liền dời đi ánh mắt.
Tiểu giống cái này, sao lại không dụ dỗ hắn như vừa nãy?
Cesar nghĩ như vậy.
Hắn quay đầu, nâng con mồi trên mặt đất lên, đi ra ngoài.
Tô Yên đi xuống giường.
Quần áo trên người đã mặc xong.
Bỗng nhiên, cô nhìn đến viên đá quý hồng nhạt ở đầu giường, lúc này mới nhớ tới, cô mua cái này còn chưa tặng cho hắn.
Cầm lấy đá quý, đi ra ngoài sơn động.
Rất nhanh liền nhìn thấy Cesar đang nấu chín con mồi.
Cô lên tiếng
"Cesar."
Hắn quay đầu.
Đầu tiên là nhìn thoáng qua Tô Yên.
Sau đó ngẩng đầu, lại nhìn mặt trời còn chưa xuống núi.
"Sao lại ra ngoài?"
Hắn nhíu mày.
Tô Yên duỗi tay, đưa viên đá quý màu phấn hồng kia qua.
"Cái này cho anh."
Cesar tức khắc đứng hình ở chỗ đó.
Sau đó, trên mặt dần đỏ ửng, hướng xuống tận cổ.
So với thời điểm Tô Yên hôn hắn còn đỏ rất nhiều.
Cô nỗ lực lý giải phản ứng của Cesar.
Đây là thẹn thùng?
Rất thích nó sao?
Nghĩ như vậy.
Cô đặt đá quý kia vào tay Cesar.
Cesar nắm chặt đá quý, tức đến muốn hộc máu.
Hắn gầm nhẹ.
Không biết phải làm sao.
Tô Yên nhìn phản ứng của hắn lớn như vậy.
Chẳng lẽ là cảm thấy nó quá quý trọng?
Cô định nói cho hắn.
Kỳ thật viên đá này không quý.
Người bán không hề đòi tiền.
Giây tiếp theo, Cesar giơ tay liền ấn Tô Yên ở trên tường.
Hắn nhíu mày.
"Cô nghĩ là ta chắc chắn sẽ đáp ứng đúng không?"
Tô Yên trầm mặc.
Không phải không nghĩ tới.
Chỉ là cô không hiểu lắm hắn rốt cuộc đang nói tới cái gì.
Cesar nhìn Tô Yên trầm mặc, cho rằng mình dọa cô sợ.
Không có cách nào, cô cũng dọa đến hắn.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được tiểu giống cái chủ động như vậy.
Thậm chí còn chuẩn bị đá quý thỉnh cầu hắn sinh con cùng cô?
Tuy rằng hắn cũng không định cùng giống cái nào kéo dài hậu đại.
Nhưng, Cesar nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới, thanh âm kỳ lạ.
"Cô, cô cảm thấy chính mình có chỗ nào phù hợp với yêu cầu của ta?"