Nam Chủ, Anh Ta Công Đức Vô Lượng

Chương 112: 112: Không Tên 112




"Số 33 đường Vĩnh An, trước kia nơi này là một tòa nhà phong cách châu Âu nhỏ, tòa nhà này xây dựng vào thời kỳ dân quốc, nghe nói chủ nhân đầu tiên là tình nhân nhỏ rất được yêu thích của một vị tướng quân.

Sau khi chiến bại, vị tướng quân này đã cầm dao giết hết cả nhà, bao gồm cả vị tình nhân nhỏ kia."
Mấy người Việt Khê tìm hiểu tin tức về nơi mình muốn đến, thời dân quốc cách thời nay không quá lâu, cho nên rất nhiều tin tức vẫn có thể tìm được, ví dụ như chủ nhân ban đầu của tòa nhà này cùng với chuyện đã từng xảy ra.
Kéo xem một vài tin tức tìm được, Việt Khê nói: "Nghe nói đêm hôm đó, người xung quanh nghe thấy rất nhiều tiếng kêu thảm thiết, có điều họ không biết ở đâu kêu gào, ngày hôm sau tỉnh lại, bọn họ phát hiện sân cỏ bên ngoài tòa nhà phong cách châu Âu đã nhuộm đỏ máu tươi.

Trong nhà có tổng cộng năm mươi ba người, bị giết sạch toàn bộ, tình nhân kia cũng không ngoại lệ, còn bị giết thảm nhất, nghe nói là một dao chém xuống, nửa người bị chém đến gần lìa luôn, cơ bản là chết không nhắm mắt."
"Vị tướng quân kia đâu?" Hàn Húc hỏi.
"Tướng quân...!Hình như là sau khi gi3t chết tất cả mọi người, ông ta cũng tự sát theo.

Tôi tìm xem tình nhân này tên gì..." Việt Khê cầm điện thoại kéo xuống trang web, sau đó tìm được thứ mình muốn, nói: "Oanh Oanh...!Trên này nói Oanh Oanh là người hát hí khúc, bởi vì giọng uyển chuyển động lòng người, giống như tiếng hót của hoàng oanh, cho nên mọi người cũng gọi cô như vậy."
Sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người trong nhà không còn một ai, mọi người luôn cảm thấy nhà này xui xẻo, khiến căn nhà bị bỏ hoang không ai ở nữa.

Tuy nhiên có người nói lúc đêm hôm khuya khoắt thường xuyên nghe tiếng hát từ nhà đó truyền ra, cái này làm họ càng sợ hãi, dần dần không ai dám đến gần đó nữa.
"Thiên Sư Minh giao nhiệm vụ, ban đầu chỉ là nhiệm vụ cấp C, nhưng sau khi hai nhóm người có đi không có về, độ khó của nhiệm vụ biến thành cấp A, xem ra quỷ trong đó khá hung tợn.

Nhiệm vụ này khoảng 500 điểm, cũng được, chỉ là hơi xa." Máy bay sắp cất cánh, Việt Khê cất điện thoại, hoàn toàn không thấy lo lắng về những gì sắp xảy ra.
Số 33 đường Vĩnh An.
Sương mù bao quanh căn nhà phong cách châu Âu, căn nhà trải rộng dấu vết năm tháng, đám tường vi quấn quanh hàng rào rắt, hoa tươi nở rộ như máu, màu sắc càng thêm diêm dúa, nhưng sắp sửa nhỏ máu xuống đất.
Có người ra sức chạy trong nhà như sắp điên, khi thấy phía trước có một cánh cửa, anh ta xông tới mở cửa ra, sau đó đóng chặt lại.

Dựa lưng vào trên cửa, anh ta cố gắng làm nhẹ tiếng hít thở của mình.
Không khí hết sức nặng nề, anh ta nghe tim mình điên cuồng loạn đập thình thịch, còn có tiếng th ở dốc dữ dội, cho dù anh ta đã cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được th ở dốc.
"Két..."
Âm thanh đồ kéo trên mặt đất truyền tới, âm thanh kia chói tai tới ê răng, người thanh niên nghe thấy âm thanh kia dừng trước cửa.
Người đàn ông cao lớn người mặc quân phục khéo léo, nhưng lúc này quân phục đã bị máu tươi nhuộm đỏ, đã không phân rõ màu sắc ban đầu.

Đôi mắt anh ta bị che lấp, trên bụng có một vết thương vừa sâu vừa rộng đến mức có thể nhìn thấy nội tạng trong bụng anh ta, khủng khiếp khiến người buồn nôn.

Trong tay anh ta là con dao dài sắc bén nhuốm máu, máu tí tách rơi xuống.
Người thanh niên cảm nhận được sự tồn tại của người đàn ông ngoài cửa rất lâu, sau đó hình như người này rời đi, bởi vì tiếng dao kéo trên mặt đất dần đi xa, cho đến khi hoàn toàn không nghe thấy, điều này làm cho anh ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tinh thần luôn căng thẳng cũng buông lỏng một chút.

Đến lúc này, anh ta mới giật mình nhận ra mình đã kiệt sức, dựa người vào tường, anh ta để cơ thể dần tuột xuống, mềm nhũn ngã ngồi trên mặt đất.
"...!Hóa ra lại nở muôn hồng nghìn tía.

Dường như đều đưa tới khung cảnh tan hoang.

Ngày lành cảnh đẹp là ngày ra sao.

Lòng người tưởng thưởng lạc vào sân ai?(1)"
Tiếng hát vang lên, giọng hát kia du dương dịu dàng làm lòng người say đắm.
Người thanh niên trợn tròn mắt, nhìn thấy trong phòng có một cô gái, còn là một cô gái có dung mạo rất xinh đẹp.

Cô đi về phía anh ta, dáng người lả lướt, đôi tay thon trắng như tuyết, sóng mắt yêu kiều nhìn qua, ánh mắt quyến rũ để lộ thẹn thùng và mê người, như muốn nói lại thôi.
Giờ khắc này, người thanh niên hoàn toàn quên mất anh ta vừa mới trải qua nguy hiểm, ngơ ngẩn nhìn cô gái trước mắt, sau đó từng bước từng bước đi đến chỗ cô.
Ôm cơ thể mềm mại vào lồ ng ngực, người thanh niên gấp gáp hôn lên má cô, đôi mắt trở nên đỏ thẫm mờ mịt.
Cánh tay xinh đẹp vắt trên cổ anh ta, cô gái trong ngực ngẩng cao đầu, trên mặt cô có một vết thương rất sâu, gần như chia đôi đầu và cơ thể, chỉ còn lại một lớp da mỏng giữ hai phần không bị đứt lừa, giống như chỉ giây nữa thôi, cái đầu kia sẽ hoàn toàn lìa khỏi cổ.
Thoạt đầu, trong phòng tối vang lên tiếng th ở dốc dồn dập, sau đó là một tiếng thét chói tai ngắn ngủi, cuối cùng là tiếng nhai sột soạt giống như có người đang ăn thứ gì đó.
Bầu không khí trong tòa nhà phong cách châu Âu hết sức căng thẳng, hai thi thể không còn dầy đủ được đặt ở trong phòng khách, máu thịt mơ hồ, trên người có không ít dấu vết gặm c ắn, giống như bị người làm, nhìn vô cùng kinh khủng.

Điểm giống nhau duy nhất là chỗ ngực của bọn họ đều trống rỗng, không có gì cả.
Thấy cảnh này, có người đã không kìm nén được suy sụp, lớn tiếng hét ầm lên, hỏi: "Đây rốt cuộc là chỗ nào? Có phải chúng ta cũng sẽ chết không, phải không?"
Cố Vân cau mày, nói: "Cậu tỉnh táo chút đi!"
"Cậu muốn tôi tỉnh táo kiểu gì? Bọn họ đều chết hết, đều chết hết đấy!"
Nhóm bọn họ gồm mười lăm người, hôm nay chỉ còn lại tám, một nửa số người đã chết.

Chuyện này chắc chắn vẫn chưa kết thúc, tiếp theo sẽ còn nhiều người chết hơn nữa và đối tượng bị giết có thể ở trong bọn họ.
"Người kế tiếp sẽ là tôi hay là cậu...!Chúng ta đều phải chết, bọn họ muốn giết chúng ta!" Người nói chuyện rụt người trên sô pha, bồn chồn cắn trụi móng tay mình, anh ta lại không ý thức được hành động mình đang làm.
Cố Vân nhìn hai thi thể trên đất, yên lặng không nói.
Đối phương đặt thi thể ở chỗ này, như đang thưởng thức sự sợ hãi của bọn họ, giống như một kẻ bi3n thái.
Người bên cạnh bọn họ không ngừng biến mất, đến khi xuất hiện lại là thi thể, hơn nữa thi thể không còn hình dạng, trái tim đã bị lấy đi.

Còn đặt thi thể ở ngay trong phòng khách như sợ họ không nhìn thấy.
Bọn họ thử đi ra ngoài, tuy nhiên dù đi ra cửa bao nhiêu lần thì vẫn sẽ quay lại phòng khách căn nhà này, hoàn toàn không ra ngoài được.
Bóng của cái chết lượn lờ trên đầu bọn họ, cũng không ai dám chắc người bỏ mạng tiếp theo có phải là mình không.

Có lẽ dù chưa chết thì dưới tình huống như vậy, bọn họ cũng sẽ bị loại tuyệt vọng này ép phát điên!
Cố Vân xoay người lên lầu, chỉ là mấy bước ngắn ngủn mà anh ta cảm thấy sắp mất hết sức lực.
Trong nhà không có đồ ăn, bọn họ ngây người ở chỗ này ba ngày, thức ăn mang tới cũng đã ăn hết.

Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ không ăn không uống thì có lẽ sẽ chết vì đói trước khi bị giết mất
Cố Vân không phải là người ngồi yên chờ chết, không thử làm sao biết, anh ta phải tìm cho mình một con đường sống.
Đây là một phòng ngủ có phong cách rất nữ tính, Cố Vân kiểm tra, có lẽ đây là phòng ngủ của nữ chủ nhân của căn nhà, anh ta thậm chí phát hiện một quyển nhật ký trên bàn sách, đó là quyển nhật ký của nữ chủ nhân ghi chép cuộc sống thường ngày của cô.
Từ nhật ký anh ta biết được nữ chủ nhân này tên là Oanh Oanh, ít nhất mọi người đều gọi cô như vậy.

Oanh Oanh là người tình của một vị tướng quân, tòa nhà này chính là nơi vị tướng quân kia kim ốc tàng kiều.
Xem ra vị tướng quân kia không thường xuyên tới nơi này, nhưng khi tới thì anh ta sẽ nghe Oanh Oanh hát.

Cuối quyển nhật ký, thời gian vị tướng quân kia tới càng ngày càng ít, từ ghi chép có thể biết chiến tranh ngày càng cam go, vị tướng quân kia không thể không tham gia chiến trường.

Hơn nữa, anh ta đã bại trận trong một trận chiến, thành phố C thất thủ.
"Tướng quân đã bại trận, lúc đó nơi này sẽ bị nước H chiếm đóng, lúc đó chúng ta phải làm sao?"
Chữ viết tay trên quyển sổ hơi lộn xộn, nét bút rất sâu, hiển nhiên tâm trạng người trong cuộc cũng không bình tĩnh.
Cố Vân lật sang một trang, sau khi phát hiện trống không, anh ta cau mày: "...!Không có?"
Xem ra, nữ chủ nhân chưa kịp viết xuống chuyện gì xảy ra trong ngày thứ hai ở nơi này vào nhật ký thì đã không còn.
Đặt quyển nhật ký xuống, Cố Vân đi một bước, trong đầu hơi choáng váng, anh ta ngã quỵ xuống đất.

Trong lúc hôn mê anh ta nhìn thấy một bóng người màu đỏ xuất hiện trước mắt anh ta.
Là ai?
Một suy nghĩ xẹt qua trí não anh ta, thế rồi anh ta hoàn toàn mất ý thức.
Việt Khê và Hàn Húc đến thành phố C, ngày đầu tiên hai người nghỉ ngơi dưỡng sức, hai người đến đường Vĩnh An vào ngày thứ hai.

Nơi này là vùng sông nước nổi tiếng, đứng ở bất cứ đâu cũng có thể nhìn thấy sông nước, có người bán đài sen trên đường, có vẻ vừa mới hái từ hồ lên, có thể bóc ăn luôn.
Việt Khê và Hàn Húc mua một một đài sen, tâm sen vàng tươi rất ngon miệng.
"Cái này nếu để lâu sẽ hơi đắng." Hàn Húc bóc lớp vỏ bên ngoài rồi mới đưa hạt sen tươi cho Việt Khê.
Đây là lần đầu tiên Việt Khê ăn thứ này, thành phố A bán rất ít đài sen, hạt sen cô ăn đều bán trong siêu thị, dùng để nấu canh hạt sen.
Tài xế taxi nghe nơi bọn họ muốn đi, sắc mặt ông ta lập tức thay đổi.
"...!Sao biểu cảm trên mặt chú kỳ lạ vậy, chẳng lẽ số 33 đường Vĩnh An có gì không tốt ạ?" Việt Khê mở miệng hỏi.
Tài xế nhìn hai người bọn họ từ kính chiếu hậu, nhìn là biết hai đứa trẻ, không khỏi mềm lòng hỏi: "Các cháu đến số 33 đường Vĩnh An để làm gì vậy?"
Ông ta ngừng vài giây, nói: "Đường Vĩnh An không có gì, chẳng qua là số 33 đó, chú nghe nói hơi không yên ổn."
"Không yên ổn? Đây là ý gì?" Hàn Húc thắc mắc, cậu nhìn Việt Khê, nói: "Trường học cho nghỉ, cháu với bạn học bèn nhân dịp này đi du lịch mấy ngày, nghe nói phía đường Vĩnh An kia có không ít kiến trúc thời kỳ dân quốc, phong cách kiến trúc rất đặc biệt, cho nên chúng cháu muốn đi xem.

Chúng cháu thấy trên mạng nói số 33 đường Vĩnh An có cho thuê phòng, cho nên định ở nơi đó."
Không ngờ tài xế vừa nghe, vẻ mặt lập tức trở nên phẫn nộ, cả giận nói: "Cho thuê phòng? Đứa thất đức nào làm chuyện này vậy, chỗ đó ai mà ở được?"
Nói đến đây, ông ta chân thành nói: "Chú khuyên các cháu đừng đến nơi đó, chỗ đó có ma quỷ lộng hành!"
Việt Khê và Hàn Húc nhìn nhau, Hàn Húc cười hỏi: "Ma quỷ lộng hành? Chú có thể nói thêm cho chúng cháu không?"
Tài xế cau mày nói: "Chú cũng không lừa các cháu, đây đều là chuyện có thật..."
"Nghe nói vào thời dân quốc, số 33 đường Vĩnh An là nhà của vợ bé một tướng quân, nhưng sau đó vị tướng quân này nổi điên, giết hết người trong nhà, máu chảy nhuộm đỏ đất.

Từ đó về sau, trong nhà kia bắt đầu có ma quỷ lộng hành, mọi người thường xuyên nghe tiếng truyền ra từ nhà đó.

Đúng rồi, nghe nói cô vợ bé kia là người hát hí khúc...!Sau đó, người nào chết trong đó, trái tim cũng không cánh mà bay, các cháu nói có kỳ lại không?"
Nói xong lời cuối, ông thận trọng nói: "Dù sao hai đứa trẻ các cháu cũng đừng đến đó, căn nhà đó quá tà ma!"
Việt Khê khẽ gật đầu, cô cười nói: "Bọn cháu biết rồi ạ, ọn cháu chỉ dạo một vòng quanh đó thôi, không vào đâu."
Tài xế gật đầu, dừng xe bên lề, nói: "Được, đến rồi..."
Xe dừng trước một tòa nhà phong cách châu Âu nhỏ, tài xế nhìn ra ngoài một cái, hơi kinh ngạc nói: "Ồ, sao ở đây có nhiều người vậy?"
Chỉ thấy trước cửa số 33, có bốn năm người tuổi trẻ, bọn họ đang cau mày nói gì đó.

Trong năm người đó cô một cô gái thân hình cao gầy, diện mạo xinh đẹp, nổi bật hẳn lên trong đám người
"Có lẽ cũng đi du lịch giống bọn cháu..." Việt Khê cười một tiếng, đưa tiền cho tài xế, lúc xuống xe cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, xoay người đến cửa sổ xe nói: "Đúng rồi, chú, giờ trời nóng, nên chú ý nhiều hơn đến con cái nhà mình, đừng để cậu ấy xuống nước, trong nước rất nguy hiểm."
Lời cô nói làm mặt tài xế đầy mờ mịt, hoàn toàn không hiểu có ý gì.
"Con trai mình sớm biết bơi, có rơi xuống nước cũng không sao..." Vừa lẩm bẩm, tài xế vừa rời đi.
Buổi chiều về nhà, tài xế cơm nước xong xuôi thì lại định đi ra bắt khách, lúc ra cửa không biết tại sao ông nhớ tới lời nói Việt Khê, không khỏi nhíu mày.
Vợ nhìn ông đứng yên không động, bèn hỏi: "Sao vậy?"
"Sơn Sơn đâu?" Tài xế hỏi.
Vợ ồ một tiếng, nói: "Đi chơi với thằng bé Tiểu Phi nhà hàng xóm, chắc là đến hồ Liên Tâm trong tiểu khu chơi, bọn nó muốn hái hoa sen ở đó lâu rồi.

Mong nó đừng gây họa nữa, lần trước làm vỡ cửa sổ nhà ông Hồ, hại tôi cứ thấy người ta là lại áy náy."
"Hồ Liên Tâm..."
Tài xế nhắc lại một lần, sắc mặt dần thay đổi, trở nên hết sức khó coi.

Ông ta lập tức lao ra khỏi nhà, thậm chí còn không kịp thay đôi dép khác,, vội vàng chạy đến hồ Liên Tâm.

Vừa chạy, trong đầu ông đều là những lời Việt Khê nói.
"...!Nên chú ý nhiều hơn đến con cái nhà mình, đừng để cậu ấy xuống nước, trong nước rất nguy hiểm."
Hồ Liên Tâm, đấy không phải là một hồ nước lớn à?
Chạy nhanh đến chỗ hồ Liên Tâm, tài xế ngẩng đầu nhìn một vòng, nhưng không nhìn thấy ai, khẩn trương đến mức người đầy mồ hôi lạnh.

Ông chạy sang hướng khác thì thấy tiểu Phi và mấy đứa trẻ đang đứng ngơ ngác trên hồ.
Tài xế xông tới, nhìn thấy một người đang quẫy đạo trong hồ, nhưng biên độ đạp nước càng ngày càng nhỏ, cơ thể từ từ chìm xuống.
"Sơn Sơn!"
Mặt mũi tài xế trở nên trắng bệch, ông ta lao thẳng vào trong hồ, bơi về phía đứa trẻ.
Bọn nhỏ bị sợ ngây người rốt cuộc phản ứng lại, sau đó có đứa trẻ òa khóc vì bị dọa, dần dần thu hút người gần đó tới.
Tài xế cứ con trai mình ra khỏi hồ, đứa trẻ bị dọa sợ gào khóc trong lòng ông ta.
Bấy giờ mới phát hiện một đoạn lan can bên hồ bị gãy, chắc đứa trẻ bị ngã xuống chỗ này.

Ông ta dạy con học bơi từ khi mới biết đi, vốn bị rơi xuống cũng không sao, nhưng ai biết hôm nay chân cậu bé lại bị chuột rút.

Nếu không phải người tài xế kịp thời chạy tới, e là hôm nay đứa vé phải bỏ mạng tại đây.
Nghĩ đến hậu quả nếu mình không chạy tới, trong lòng tài xế lo sợ, ông ta không khỏi nghĩ tới Việt Khê và Hàn Húc—— nếu không có câu nói kia của Việt Khê nhắc nhở, có lẽ ông ta đã không để tâm con trai mình đi đâu chơi.
Đúng là hơn người!
Việt Khê nói với tài xế xong mới tránh ra, nhìn ông ta lái xe rời đi.
Hàn Húc nói: "...!Ông ấy có một đứa con trai, nhưng người này có mệnh chết yểu.

Hôm nay sư phụ nhắc ông ấy một câu, cũng không biết ông ấy có nghe không."
Việt Khê nói: "Tôi đã nhắc nhở rồi, tin hay không là chuyện của ông ấy."
Cô xoay người, đối mặt với nhóm người đứng trước số nhà 33, trong mắt họ cảnh giác và đánh giá, nhận ra Việt Khê và Hàn Húc giống như không sợ hãi, sắc mặt họ dần khó coi hơn.

Hơn nữa sự chú ý của bọn họ rơi vào trên người Hàn Húc nhiều hơn, dù đã cố gắng thu lại nhưng công đức kim quang trên người cậu vẫn hết sức bắt mắt.
Một người từ trong nhóm người kia đi ra, khí chất cô ta trong trẻo lạnh lùng, nhìn chằm chằm Việt Khê, nói: "Việt Khê, lâu rồi không gặp."
Việt Khê cười, nói: "Cô Hàn, quả thực lâu rồi không gặp, không ngờ sẽ gặp cô ở đây."
Việt Khê và Hàn Húc biết Hàn Từ Tuyết nhà họ Hàn qua cuộc thi thiên sư, nhưng bọn họ cũng không quen thân.

"Từ Tuyết, cô biết hai người này à?" Người bên cạnh Hàn Từ Tuyết lên tiếng hỏi.
Hàn Từ Tuyết gật đầu, nghĩ giây lát rồi nói: "Bọn họ là bạn của tôi, chúng tôi quen biết trong kỳ thi thiên sư."
"Kỳ thi thiên sư?"
Ánh mắt mọi người nhìn Việt Khê và Hàn Húc lập tức thay đổi, thái độ thù địch vơi đi rất nhiều.
Nhắc tới chuyện này, tất cả mọi người trong tu giới đều từng nghe tới, phải biết rằng không có lần thi nào thảm thiết giống như lần này, độ khó của nhiệm vụ ước chừng là cấp SS, nghe nói gặp phải tà vật là "Thần" được người trong thôn cung phụng nhiều năm.

Thiên sư có thể sống sót trong lần thi đó thực sự là dũng sĩ.
Hàn Từ Tuyết hỏi: "Hai người...!cũng vì nhiệm vụ chỗ này?"
Việt Khê dĩ nhiên gật đầu.
Có người kinh ngạc nói: "Đây là nhiệm vụ cấp A, chỉ hai người thôi sao? Lá gan cũng lớn thật, nhiệm vụ cấp A không đơn giản như hai người tưởng tượng đâu."
Dù bọn họ có Hàn Từ Tuyết thì cũng không dám chắc thắng.
Có người hỏi: "...!Hai người đến từ thành phố A à?"
Việt Khê nói: "Không, thành phố B."
Nghe vậy, nhóm người Hàn Từ Tuyết chợt hiểu ra, một người mở miệng nói: "Tôi nghe anh tôi nói, thành phố B xuất hiện hai người nhận nhiệm vụ nhiều như điên, gần như làm hết nhiệm vụ thành phố B, hại bọn họ bây giờ muốn nhận nhiệm vụ cũng rất khó."
Vừa nói, anh ta thương hại nhìn Việt Khê và Hàn Húc, nói: "Cô cậu cũng bởi thế nên mới nhận nhiệm vụ này nhỉ."
Việt Khê, Hàn Húc: "..."
Hai người điên cuồng nhận nhiệm vụ được đề cập có lẽ là bọn họ.
Ánh mắt Hàn Từ Tuyết hơi vi diệu, là người tham gia kỳ thi thiên sư cùng bọn họ, cô rõ thực lực hai người này hơn ai hết.

Nhất là Việt Khê, nhìn rất bình thường, nhưng tu vi sâu không lường được.
"...!Nhiệm vụ này, hai người biết được bao nhiêu? Chúng ta trao đổi chút thông tin đi!" Hàn Từ Tuyết mở miệng nói.
Việt Khê giơ đài sen ra, hỏi: "Ăn không?"
Hàn Từ Tuyết nghĩ giây lát, sau đó lắc đầu một cái, nói: "Không, khỏi cần."
Trao đổi thông tin với nhau, rõ ràng Việt Khê và Hàn Húc chỉ biết chút tin tức râu ria, ngược lại là nhóm người Hàn Từ Tuyết lại biết rất cụ thể.
Có người bên cạnh Hàn Từ Tuyết xoắn xuýt, không vui nhìn nhóm Việt Khê.

Bọn họ có năm người, sau khi nhiệm vụ hoàn thành, một người có thể được một trăm điểm nhiệm vụ, nhưng nếu như thêm Việt Khê và Hàn Húc thì trở thành bảy người, điểm nhiệm vụ mỗi một người có thể nhận được chỉ có chừng bảy mươi điểm.
Lợi ích vào trong tay còn bị chia ra, trong lòng những người này làm sao thoải mái cho được.
Nhưng Hàn Từ Tuyết không đổi sắc mặt, nói ra tin tức bọn họ biết, nói: "Những người bị chết trong nhà này đều ở lại đây không đi, theo chúng tôi biết quỷ trong nhà này có chừng hơn năm mươi con, đều là người trong nhà khi đó.

Trong đó có hai con quỷ rất mạnh..."
"Hai con quỷ kia là một nam một nữ, nữ quỷ sẽ hát hí khúc, có lẽ là nữ chủ nhân tòa nhà này.

Còn nam quỷ trên tay kéo một cây đao, tối nào cũng đi chém người.

Nghe nói người trong nhà là bị nam chủ nhân cầm đao gi3t chết, nam quỷ này rất có thể chính là nam chủ nhân."
Việt Khê khẽ gật đầu, lễ phép nói: "Tin tức của cô rất có ích với chúng tôi, cám ơn."
Nghe vậy, nét mặt mấy người phía Hàn Từ Tuyết càng khó coi hơn, có người nói: "Lát nữa hai người đừng gây trở ngại cho chúng tôi, dù chuyện gì xảy ra cũng không có người bảo vệ hai người đâu.

Sau khi nhiệm vụ hoàn thành, hai người chỉ được chia năm mươi điểm, có nghĩa là mỗi người hai mươi lăm điểm, hai người có ý kiến gì không?"
Năm mươi điểm này cũng coi như là bọn họ hào phóng.
Việt Khê chớp mắt, nói: "...!Tôi có ý kiến, chúng tôi cũng không định hợp tác với các người, cho nên điểm nhiệm vụ không cần chia đều, năm trăm điểm nhiệm vụ nhất định sẽ là của chúng tôi."
Cái gì?!
Trừ Hàn Từ Tuyết ra, bốn người khác lập tức trợn to mắt nhìn cô.
"Cô ở đâu chui ra mà dám nói xằng nói bậy thế này? Cô cảm thấy không đi theo chúng tôi thì hai người có thể hoàn thành nhiệm vụ này? Đây chính là nhiệm vụ cấp A, giờ cho cô năm mươi điểm nhiệm vụ là nể mặt cô Hàn cả, nếu không sao chúng tôi phải chia điểm cho hai người,, cô lại còn không cảm kích?"
"..."
Không, cô cảm thấy cô và Hàn Húc không cần bất kỳ ai hỗ trợ, cho nên ân tình này không nhận cũng được.
"Được rồi được rồi, chúng tôi đi vào trước, lát nữa hai người theo sát chúng tôi.

Hai người mới trở thành thiên sư được một này, không có nhiều kinh nghiệm bắt quỷ, nếu gặp phải bất trắc cũng không có ai có thể cứu hai người."
Việt Khê nhìn bóng lưng bọn họ, cắn hạt sen mới bóc, hỏi: "Hai chúng ta bị coi thường?"
Hàn Húc cười nhẹ, nói: "Xem ra là như vậy."
Việt Khê gật đầu một cái, nói: "Được rồi, nếu bọn họ đã nói như vậy thì chúng ta theo bọn họ đi."
Cửa của tòa nhà phong cách châu Âu là loại cửa sắt lớn màu đen nhánh, lớp sơn trên cửa đã bong tróc rơi xuống rất nhiều, mang dấu vết năm tháng, màu đen nhánh lạnh như băng, có cảm giác áp lực.

Khung cảnh bên trong cũng rất hoang vắng, chính vì như vậy, hoa tường vi đỏ leo trên cửa kia trở nên đặc biệt nổi bật.
"Két..."
Tiếng đẩy cửa phát ra làm người nghe cảm thấy ê răng, đến lúc bọn họ đi vào, sương trắng thổi qua, nhanh chóng bao trùm che giấu căn nhà này.
Sân cỏ khô héo phát ra tiếng soàn soạt khi bị dẫm lên, đoàn người Hàn Từ Tuyết cảnh giác nhìn bốn phía, cầm chắc vũ khí phòng thân trong tay.
Mà hai người phía sau bọn họ lại như nhàn rỗi dạo chơi vậy, rất tự nhiên nhàn nhã bóc hạt sen ăn, vẻ mặt ung dung làm người khác khó nén giận.
"Hai người!" Một người tên là Lý Đông quay đầu chỉ bọn họ, nói: "Hai người có thể có chút tự giác không, coi đây là dạo chơi à? Chờ chút nữa nếu có quỷ từ nơi nào chui ra, tôi xem hai người làm thế nào!"
Việt Khê: "..."
Bóc một hạt sen nhét vào miệng, cô chỉ sau lưng anh ta, nói: "Phía sau anh có quỷ!"
Nghe vậy, Lý Đông trợn tròn mắt, nói: "Cô còn muốn lừa tôi? Cô nghĩ đây là kêu linh thú à, kêu tiếng liền đi ra?"

Hàn Từ Tuyết nghiêm túc nói: "Không, Lý Đông, phía sau anh đúng là có quỷ."
Lý Đông: "..."
Lý Đông cứng ngắc xoay người, đối diện là một gương mặt tím bầm khuếch đại, anh ta nhảy dựng lên vì sợ, liên tiếp lui về phía sau.
"Sao...!có nhiều quỷ như vậy?"
Trên sân cỏ trước mắt là đám quỷ mặt mũi xanh đen, vết thương trên người bọn họ không giống nhau, nhưng đều bị chém bằng lưỡi đao sắc bén, máu tươi vẫn còn tí tách nhỏ xuống từ vết thương.
Đây chính là dáng vẻ trước khi chết của bọn họ.
Những con quỷ này đều đã chết từ rất lâu, quần áo và trang sức từ thời dân quốc, âm khí trên người rất nặng, đồng thời có mùi hôi thối rất khó ngửi.
Toàn bộ bốn mươi năm mươi con quỷ nhào tới, cảnh tượng này thật sự có phần hùng tráng, các loại thuật pháp đều phóng ra chỉ trong phút chốc.
Trường kiếm trong tay Hàn Từ Tuyết kêu vù vù, cô ta đưa tay ra nhẹ nhàng vung một kiếm, một luồng kiếm khí trắng như tuyết nhập vào xuất ra, kiếm khí như sương hoa dưới ánh trăng, mang đến cho người ta cảm giác lạnh như băng, rất đẹp, nhưng ẩn dưới sự xinh đẹp này là sát khí đáng sợ.
Kiếm khí lao thẳng tới lũ quỷ kia, mấy con quỷ gần đó đụng phải luồng kiếm khí này, lập tức biến thành khói xám tiêu tán trong không trung.
Hàn Húc hơi nheo mắt.
Những người khác nhìn một chiêu này của Hàn Từ Tuyết thì đều chấn động, có người hét lên: "...!Sương Nguyêt Lạc Hoa kiếm nhà họ Hàn, nghe nói bộ kiếm pháp này do Minh Kính đại sư tạo ra, uy lực không tầm thường!"
"Sương Nguyêt Lạc Hoa kiếm..." Hàn Húc cười khẽ, nụ cười đầy thâm ý.
"Ầm!"
Một dây leo lao thẳng tới, sắc mặt Hàn Từ Tuyết nghiêm túc hơn, trường kiếm vung xuống, cánh hoa tường vi bay lả tả.

Bốn phía biệt thự đều là hoa tường vi, dây leo lại chôn sâu dưới lòng đất, quả thực là thành tinh.
Hàn Từ Tuyết đứng yên, một kiếm lại vung ra, kiếm khí trắng như tuyết tăng lên so với mới vừa rồi, giống như vô số sương hoa bay xuống, sương giá đến mức đóng băng cơ thể âm hồn, một tiếng nổ tung vang lên, lũ quỷ trước mắt lập tức bị tiêu diệt hơn phân nửa.
Thấy vậy, những người khác đều chấn động.
Chẳng qua là một kiếm này vung ra đã tiêu hao nhiều chân khí của Hàn Từ Tuyết, cho nên sắc mặt cô ta trở dần trắng bệch, chân mày hơi nhíu lại, thực lực của lũ quỷ này không yếu chút nào.
Hàn Từ Tuyết đúng là mạnh nhất, nhưng quỷ quái nơi này đông đảo, một mình cô ta cũng khó mà chống cự, nhất là những người khác cũng lấy cô làm trung tâm, cô còn phải chú ý tới những người khác, sức lực nhanh chóng suy giảm.
Lúc này những người khác đều gắng sức chống cự, trong lòng khó tránh khỏi hơi sốt ruột.
"Nơi này là nơi luyện âm hiếm có, âm hồn ở đây sẽ được trợ lực rất lớn, có lẽ đây chính là nguyên nhân hồn phách mấy người này có thể quanh quẩn ở đây mà không sao cả." Việt Khê nhìn xung quanh, đưa ra kết luận này.
Âm khí trên người mỗi một con quỷ ở đây ít nhất không dưới một trăm năm, khó trách có nhiều thiên sư không làm gì được chúng.
Những người khác nhìn hai người bọn họ đứng một bên, dáng vẻ khoan thai rảnh rỗi, không khỏi tức giận mắng to: "Hai người đứng ở đó xem náo nhiệt à? Không giúp được gì cả!"
Hàn Từ Tuyết liếc Việt Khê và Hàn Húc, những người khác không để ý tới, nhưng cô ta thấy rõ ràng.

Nói bọn họ không giúp đỡ, không bằng nói lũ quỷ kia cố ý tránh hai người này.
"...!Giờ tôi sẽ tới trợ giúp." Việt Khê nói một tiếng, móc một nhúm bùa nhăn nhó trong túi quần ra, sau đó đi về phía trước đập một cái.
Trong nháy mắt, tia sét màu tím gầm thét, vô số sấm sét ầm ầm từ không trung đánh xuống, trực tiếp đánh cho lũ quỷ hồn phi phách tán.
Mọi người: "..."
Bọn họ cứng ngắc quay đầu lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn Việt Khê.
Việt Khê cười híp mắt nói: "Xong rồi!"
Lý Đông trợn to hai mắt, hỏi: "Sấm chớp diện rộng, uy lực còn mạnh như vậy, cô ném bùa gì đó?"
"...!Lôi phù cực phẩm!"
"Sao cơ?" Lý Đông ha ha cười một tiếng, nói với những người khác: "Vừa rồi chắc là gió quá lớn nên tôi nghe lầm, tôi lại nghe cô ấy nói là Lôi phù cực phẩm đó, tưởng tôi không biết Lôi phù cực phẩm quý giá như thế nào à?"
Việt Khê: "..."
Trước giờ cô chưa bao giờ lừa người cả.
Hàn Từ Tuyết nói: "Uy lực rất mạnh, một phát là đánh tan quỷ quái luôn, đây quả thật là Lôi phù cực phẩm."
Lý Đông: "..."
Anh ta quay đầu hỏi người bên cạnh, hỏi: "Vừa rồi cô ấy ném một phát mấy lá vậy?"
"Ít nhất là mười lá!" Bọn họ nói con số chung chung.
Lý Đông bẻ ngón tay, tính toán sơ sơ, lúng ta lúng túng nói: "Một lần đập như vậy không phải tiêu mất mấy triệu sao?"
Vừa nói, anh ta ngơ ngác nhìn Việt Khê, ánh mắt rất kỳ quái.
Nét mặt của những người khác cũng đờ đẫn, vẽ bùa cũng phải xem thiên phú, linh phù cực phẩm rất hiếm gặp, vì vậy giá cả rất cao, bọn họ ai mà có linh phù cực phẩm là coi như bảo bối luôn.
Nhà giàu mới nổi từ xó xỉnh nào đi ra ngoài thế? Linh phù cực phẩm mà ném ra như lá khô thế kia? Mặc dù rất hiệu quả, trăm phát trăm trúng, nhưng thế này quá lãng phí rồi.
Việt Khê híp mắt, nói: "Bây giờ vẫn chưa phải lúc thảnh thơi, vừa rồi mới chỉ là bắt đầu, không biết ở đây có bao nhiêu quỷ nữa."
Những người khác hơi sửng sốt, bọn họ xoay người, nhìn thấy đám quỷ đông đúc đứng trên sân từ lúc nào không hay, mặt mũi ai nấy đều trở nên trắng bệch.
"Tại sao lại nhiều như vậy?" Bọn họ kinh ngạc ngẩn người.
"Mọi người từng nghe về nuôi cổ chưa?" Việt Khê hỏi.
"Nuôi cổ chính là đặt tất cả cổ trùng chung một chỗ, để cho bọn chúng tàn sát lẫn nhau, con cuối cùng sống sót sẽ trở thành mẫu cổ cuối cùng, cũng có năng lực mạnh nhất.

Hiện tại căn nhà này đang được dùng để nuôi cổ!"
Nơi luyện âm tự nhiên, lại có vô số âm hồn, đây là một nơi "Luyện cổ " tuyệt vời.
****
Chú thích:
(1) Câu hát từ màn 10 Kinh Mộng của vở hí khúc nổi tiếng "Mẫu Đơn Đình"(phần dịch dựa trên vietsub bài hát "Bên tóc mai không phải hải đường đỏ" của bạn Aries Cỏ Dại)
Lời gốc:
Nguyên lai xá tử yên hồng khai biến
Tự giá bàn đô phó đoạn tỉnh đồi viên
Lương thần mỹ cảnh nại hà thiên
Thử tâm lạc sự thuỳ gia viện.